Phân tích chi tiết nghệ thuật độc đáo trong bài thơ Đàn ghi-ta của Lorca của Thanh Thảo. Làm rõ cách tác giả tái hiện hình tượng Lorca và tinh thần nghệ thuật tự do.

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của mtuyt.౨ৎ
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

18/08/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Thanh Thảo là nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Ông luôn trăn trở về các vấn đề xã hội và mang cái tôi trữ tình đầy suy tư, mãnh liệt về cảm xúc, nhuốm màu triết lí. Thơ Thanh Thảo là chất giọng độc đáo, giàu suy tư, mãnh liệt, phóng túng trong cảm xúc, nhuốm màu triết lí. Trong đó, Đàn ghi ta của Lor-ca là một trong những bài thơ tiêu biểu cho phong cách ấy. Tác phẩm đã khắc họa được hình tượng nhân vật Lor-ca - người nghệ sĩ thiên tài của xứ sở Tây Ban Nha. Đồng thời, qua đó thể hiện niềm thương cảm sâu sắc cho cái chết của Lor-ca và khẳng định sức sống bất diệt của nghệ thuật.

Bài thơ mở đầu bằng những âm thanh réo rắt, du dương, ngân nga vang vọng trong lòng người đọc:

những tiếng đàn bọt nước
Tây Ban Nha áo chàng đỏ gắt
li-la li-la li-la
đi lang thang về miền đơn độc
với vầng trăng chếnh choáng
trên yên ngựa mỏi mòn

Những hình ảnh xuất hiện trong đoạn thơ đều rất đẹp, nhưng lại chứa đựng sự mâu thuẫn. Tiếng đàn "bọt nước" gợi lên sự lung linh, huyền ảo nhưng cũng ẩn chứa sự mong manh, dễ vỡ. Màu "áo đỏ gắt" gợi liên tưởng đến máu huyết, cái chết. Từ đó, ta có thể thấy được cuộc đời của Lor-ca đầy bi kịch, thăng hoa rồi lại tụt dốc, cái chết ập đến bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay.

Lor-ca là một người nghệ sĩ tự do, một chiến sĩ đấu tranh vì chân lí. Tuy nhiên, ông lại phải chịu một cái chết đầy oan khuất dưới bàn tay tàn ác của phát xít Phrăng-cô. Cả đất nước Tây Ban Nha "chếnh choáng", "ngất ngư", "đau đớn", "khóc thương" trước sự ra đi của người anh hùng dân tộc.

Tiếp đến, tác giả đã mượn hình ảnh cây đàn ghita để nói về cuộc đời và sự nghiệp của Lor-ca:

Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ
Lor-ca bị điệu về bãi bắn
chàng đi như người mộng du
tiếng ghi-ta nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy

Không chỉ vậy, Lor-ca còn là một người nghệ sĩ có trái tim yêu quê hương đất nước thiết tha. Khi bị xử tử, ông vẫn giữ được phong thái ung dung, bình thản, thậm chí còn cất tiếng hát. Tiếng hát ấy giống như một khúc tráng ca tiễn đưa con người yêu tự do, hòa bình về nơi vĩnh hằng.

Cuối cùng, Thanh Thảo đã bày tỏ niềm tiếc thương, xót xa trước cái chết oan khuất của Lor-ca:

đường chỉ tay đã đứt
dòng sông rộng vô cùng
Lor-ca bơi sang ngang
trên chiếc ghi-ta màu bạc
chàng ném lá bùa cô gái Di-gan
vào xoáy nước
chàng ném trái tim mình vào lặng yên bất chợt
li-la li-la li-la...

Hình ảnh "đường chỉ tay đã đứt" ẩn dụ cho số mệnh ngắn ngủi, bi thảm của Lor-ca. Dòng sông rộng mênh mông tượng trưng cho cõi chết lạnh lẽo, vô cùng. Lor-ca đã "bơi sang ngang" trên chiếc đàn ghita màu bạc, mang theo cả trái tim và linh hồn của mình. Hành động "ném lá bùa vào xoáy nước" hay "ném trái tim mình vào lặng yên bất chợt" thể hiện khát vọng được giải thoát khỏi những ràng buộc, vướng bận của Lor-ca.

Bằng việc sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu biểu cảm, kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố siêu thực và biểu tượng, Thanh Thảo đã khắc họa thành công hình tượng Lor-ca - một người nghệ sĩ tự do, một chiến sĩ đấu tranh vì chân lí. Đồng thời, bài thơ cũng thể hiện niềm thương cảm sâu sắc cho cái chết của Lor-ca và khẳng định sức sống bất diệt của nghệ thuật.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

mtuyt.౨ৎ

"Đàn ghi-ta của Lorca" là một trong những thi phẩm đặc sắc nhất của Thanh Thảo, nằm trong tập "Khối vuông rubik" (1985). Bài thơ không chỉ tri ân nhà thơ – nhạc sĩ – chiến sĩ Lorca người Tây Ban Nha, mà còn bộc lộ khát vọng nghệ thuật tự do, cách tân và nhân bản. Thành công lớn nhất của bài thơ là nghệ thuật biểu đạt độc đáo, giàu chất tượng trưng, siêu thực, kết hợp hài hòa giữa cảm hứng trữ tình và suy tưởng triết lí.


Trước hết, hình tượng trung tâm của bài thơ là Lorca – hiện lên qua chuỗi biểu tượng giàu sức ám gợi: “tiếng đàn”, “áo choàng đỏ gắt”, “đàn ghi-ta màu bạc”, “giọt nước mắt”, “dòng sông”… Những biểu tượng ấy được Thanh Thảo chưng cất từ đời sống, nghệ thuật và bi kịch của Lorca, tạo nên một chân dung vừa thực vừa ảo. Tiếng đàn gắn với Lorca không chỉ là âm nhạc mà là linh hồn, là khát vọng tự do, dân chủ của cả dân tộc Tây Ban Nha. Hình ảnh “áo choàng đỏ gắt” gợi đấu trường đấu bò – đặc trưng văn hóa Tây Ban Nha – đồng thời dự báo sự hi sinh dữ dội của Lorca. Cách xây dựng biểu tượng như thế khiến nhân vật Lorca được nâng tầm thành biểu tượng toàn nhân loại: người nghệ sĩ sống và chết cho cái đẹp, cho tự do.


Nghệ thuật siêu thực và tượng trưng của Thanh Thảo còn thể hiện qua chuỗi liên tưởng bất ngờ, phi tuyến tính. Những câu thơ ngắn, nhiều khi tách rời cú pháp thông thường, tạo nhịp điệu đứt gãy, như tiếng đàn vừa ngân lên đã tắt lịm, như cuộc đời Lorca vừa tỏa sáng đã bị dập vùi. Cách viết này không nhằm kể lại cái chết của Lorca theo logic sự kiện, mà nhằm khắc họa nỗi ám ảnh, sự day dứt, thương tiếc. Người đọc không chỉ “thấy” Lorca bị bắn mà còn “nghe” tiếng đàn dội vào vô tận, “cảm” cái đẹp bất tử vượt qua bạo lực.


Đặc biệt, nghệ thuật ẩn dụ xuyên suốt làm nổi bật tinh thần nghệ thuật tự do. Tiếng đàn ghi-ta trong thơ Thanh Thảo khi thì “lá xanh biết mấy”, khi thì “trong suốt như giọt nước mắt”, khi lại “vỡ tan” rồi “rơi xuống dòng sông”. Đó là hành trình tồn tại của nghệ thuật: sinh sôi, ngân vang, bị dập tắt nhưng không bao giờ biến mất, bởi nó hóa thân vào vũ trụ, vào tâm hồn nhân loại. Qua đó, Thanh Thảo khẳng định tinh thần Lorca – tinh thần nghệ thuật tự do, sáng tạo – vẫn còn vang vọng, dù con người nghệ sĩ đã ngã xuống.


Cùng với ngôn ngữ tượng trưng, bài thơ còn gây ấn tượng bởi chất nhạc. Từng câu, từng chữ ngân vang như hợp âm đàn ghi-ta. Điệp âm “li-la, li-la, li-la” cuối bài thơ không chỉ tái hiện âm thanh đàn mà còn là khúc tiễn đưa, lời vĩnh biệt, đồng thời là sự bất tử hóa: tiếng đàn – Lorca – nghệ thuật – tự do, tất cả hòa vào nhau, không bao giờ lịm tắt.


Tóm lại, "Đàn ghi-ta của Lorca" là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo. Thanh Thảo đã tái hiện hình tượng Lorca bằng ngôn ngữ tượng trưng, giàu nhạc tính, với kết cấu phi tuyến tính, đậm chất siêu thực. Qua đó, bài thơ không chỉ ca ngợi một tài năng, một nhân cách vĩ đại, mà còn tôn vinh tinh thần nghệ thuật tự do, khát vọng cách tân, cái đẹp vĩnh hằng. Đây chính là đóng góp đặc biệt của Thanh Thảo cho thơ ca Việt Nam hiện đại.


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved