18/08/2025
18/08/2025
"Đàn ghi-ta của Lorca" là một trong những thi phẩm đặc sắc nhất của Thanh Thảo, nằm trong tập "Khối vuông rubik" (1985). Bài thơ không chỉ tri ân nhà thơ – nhạc sĩ – chiến sĩ Lorca người Tây Ban Nha, mà còn bộc lộ khát vọng nghệ thuật tự do, cách tân và nhân bản. Thành công lớn nhất của bài thơ là nghệ thuật biểu đạt độc đáo, giàu chất tượng trưng, siêu thực, kết hợp hài hòa giữa cảm hứng trữ tình và suy tưởng triết lí.
Trước hết, hình tượng trung tâm của bài thơ là Lorca – hiện lên qua chuỗi biểu tượng giàu sức ám gợi: “tiếng đàn”, “áo choàng đỏ gắt”, “đàn ghi-ta màu bạc”, “giọt nước mắt”, “dòng sông”… Những biểu tượng ấy được Thanh Thảo chưng cất từ đời sống, nghệ thuật và bi kịch của Lorca, tạo nên một chân dung vừa thực vừa ảo. Tiếng đàn gắn với Lorca không chỉ là âm nhạc mà là linh hồn, là khát vọng tự do, dân chủ của cả dân tộc Tây Ban Nha. Hình ảnh “áo choàng đỏ gắt” gợi đấu trường đấu bò – đặc trưng văn hóa Tây Ban Nha – đồng thời dự báo sự hi sinh dữ dội của Lorca. Cách xây dựng biểu tượng như thế khiến nhân vật Lorca được nâng tầm thành biểu tượng toàn nhân loại: người nghệ sĩ sống và chết cho cái đẹp, cho tự do.
Nghệ thuật siêu thực và tượng trưng của Thanh Thảo còn thể hiện qua chuỗi liên tưởng bất ngờ, phi tuyến tính. Những câu thơ ngắn, nhiều khi tách rời cú pháp thông thường, tạo nhịp điệu đứt gãy, như tiếng đàn vừa ngân lên đã tắt lịm, như cuộc đời Lorca vừa tỏa sáng đã bị dập vùi. Cách viết này không nhằm kể lại cái chết của Lorca theo logic sự kiện, mà nhằm khắc họa nỗi ám ảnh, sự day dứt, thương tiếc. Người đọc không chỉ “thấy” Lorca bị bắn mà còn “nghe” tiếng đàn dội vào vô tận, “cảm” cái đẹp bất tử vượt qua bạo lực.
Đặc biệt, nghệ thuật ẩn dụ xuyên suốt làm nổi bật tinh thần nghệ thuật tự do. Tiếng đàn ghi-ta trong thơ Thanh Thảo khi thì “lá xanh biết mấy”, khi thì “trong suốt như giọt nước mắt”, khi lại “vỡ tan” rồi “rơi xuống dòng sông”. Đó là hành trình tồn tại của nghệ thuật: sinh sôi, ngân vang, bị dập tắt nhưng không bao giờ biến mất, bởi nó hóa thân vào vũ trụ, vào tâm hồn nhân loại. Qua đó, Thanh Thảo khẳng định tinh thần Lorca – tinh thần nghệ thuật tự do, sáng tạo – vẫn còn vang vọng, dù con người nghệ sĩ đã ngã xuống.
Cùng với ngôn ngữ tượng trưng, bài thơ còn gây ấn tượng bởi chất nhạc. Từng câu, từng chữ ngân vang như hợp âm đàn ghi-ta. Điệp âm “li-la, li-la, li-la” cuối bài thơ không chỉ tái hiện âm thanh đàn mà còn là khúc tiễn đưa, lời vĩnh biệt, đồng thời là sự bất tử hóa: tiếng đàn – Lorca – nghệ thuật – tự do, tất cả hòa vào nhau, không bao giờ lịm tắt.
Tóm lại, "Đàn ghi-ta của Lorca" là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo. Thanh Thảo đã tái hiện hình tượng Lorca bằng ngôn ngữ tượng trưng, giàu nhạc tính, với kết cấu phi tuyến tính, đậm chất siêu thực. Qua đó, bài thơ không chỉ ca ngợi một tài năng, một nhân cách vĩ đại, mà còn tôn vinh tinh thần nghệ thuật tự do, khát vọng cách tân, cái đẹp vĩnh hằng. Đây chính là đóng góp đặc biệt của Thanh Thảo cho thơ ca Việt Nam hiện đại.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
31/08/2025
31/08/2025
Top thành viên trả lời