10/09/2025
15/09/2025
"phong kiến” ( là một từ gốc Hán-Việt:,xuất phát từ hệ tư tưởng chính trị thời Tây Chu, Trung Quốc) là cụm từ viết tắt của “phong quan kiến điền" với “quan" là người làm việc cho nhà nước còn “điền" là “ruộng". Đây là cụm từ để chỉ việc vua ban chức tước và cấp đất cho những người có công để họ cai quản - một nét nổi bật của thời phong kiến.
14/09/2025
- Nguồn gốc: + “Phong” (封): ban tước, ban đất.
+ “Kiến” (建): lập nên, thiết lập.
→ “Phong kiến” nghĩa đen là “phong đất lập chư hầu”.
- Bản chất chế độ:
+ Vua hoặc hoàng đế nắm quyền tối cao về danh nghĩa, được coi là “thiên tử”, nhưng không trực tiếp quản lý toàn bộ đất nước.
+ Đất đai và quyền lực được phân phong cho quý tộc, địa chủ, chư hầu hay lãnh chúa để họ tự trị khu vực, đổi lại phải nộp thuế và cung cấp quân đội.
+ Nông dân, nông nô, nô lệ hoặc tá điền là tầng lớp thấp nhất.
- Phạm vi và biến thể:
+ Ở Đông Á (Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản): vua là trung tâm, quyền lực tập trung hơn nhưng vẫn dựa trên quan hệ phong đất và chế độ địa chủ.
+ Ở châu Âu trung cổ: tồn tại quan hệ phong đất đi kèm quyền lực lớn của Giáo hội, đôi khi Giáo hoàng lấn át cả vua.
+ Ở Ấn Độ: giai cấp Bà-la-môn giữ quyền tôn giáo cao nhất, song các tiểu vương quốc vẫn hoạt động theo mô hình vua–chư hầu.
- Ý nghĩa hiện nay:
+ Trong nghiên cứu lịch sử, “phong kiến” chỉ toàn bộ hình thái kinh tế–xã hội trung đại dựa trên sở hữu ruộng đất của địa chủ và sự lệ thuộc của nông dân, không chỉ riêng hình thức quân chủ.
Tóm lại, “phong kiến” là từ chỉ kiểu nhà nước và xã hội trung đại, trong đó quyền lực tối cao thuộc về vua nhưng được phân tán cho tầng lớp quý tộc, địa chủ, chư hầu, có thể kèm ảnh hưởng tôn giáo tùy khu vực.
10/09/2025
Từ "phong kiến" phân tích theo ngữ nghĩa Hán Việt bao gồm "phong" (ban cho, phong tước) và "kiến" (lập, xây dựng, chỉ việc ban đất) để diễn tả hành động vua ban đất đai, chức tước cho người có công, đây là đặc trưng của chế độ quân chủ chuyên chế ở phương Đông. Theo nghĩa rộng hơn, đặc biệt trong chủ nghĩa Marx, "phong kiến" là một hình thái kinh tế - xã hội sau thời cổ đại, được đặc trưng bởi sở hữu ruộng đất của địa chủ/lãnh chúa và sự bóc lột nông dân/nông nô, tuy nhiên, cách hiểu về phong kiến phương Đông và phương Tây có sự khác biệt.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời