5 giờ trước
5 giờ trước
Trong cuộc sống, có một ranh giới mong manh nhưng vô cùng quan trọng mà con người cần học cách nhận biết và tôn trọng: đó là ranh giới giữa “đủ” và “thừa”. Câu nói vui nhưng đầy hàm ý sâu sắc: “Buộc tóc 2 vòng thì lỏng, 3 vòng thì chặt. Ăn mì 1 gói thì ít, 2 gói thì nhiều” đã gợi mở một chân lý giản dị mà thấm thía: cái gì vừa đủ mới là tốt, còn khi vượt qua ngưỡng “đủ” để trở thành “thừa”, nó không chỉ mất đi giá trị mà còn có thể gây ra những hệ lụy tiêu cực.
Trước hết, “đủ” là trạng thái cân bằng, là khi nhu cầu được đáp ứng một cách hợp lý, không quá thiếu cũng không quá dư thừa. Ngược lại, “thừa” là khi những điều vốn để phục vụ cuộc sống trở thành gánh nặng, thậm chí gây tổn hại đến chính người sở hữu nó. Điều quan trọng là, ranh giới giữa “đủ” và “thừa” rất mảnh – nó không phải lúc nào cũng rõ ràng, và nếu con người không đủ tỉnh táo, rất dễ vượt qua ranh giới ấy lúc nào không hay.
Cũng như việc buộc tóc: hai vòng thì lỏng, chưa đủ giữ tóc chắc chắn; ba vòng thì chặt, có thể gây đau đầu. Hoặc như chuyện ăn mì: một gói chưa no, hai gói thì quá nhiều – cảm giác no lúc ấy không còn là niềm vui mà trở thành sự nặng nề. Những ví dụ nhỏ ấy phản ánh chân thật cuộc sống: sự vừa vặn luôn là điều lý tưởng. Một người chỉ cần đủ ăn, đủ mặc, đủ tình cảm, đủ tri thức – là có thể sống hạnh phúc. Nhưng nếu chạy theo “nhiều hơn”, người ta dễ rơi vào vòng xoáy của tham vọng, so sánh, và đánh mất sự bình an nội tâm.
Trong xã hội hiện đại, con người thường bị cuốn vào quan niệm “càng nhiều càng tốt”: nhiều tiền, nhiều danh vọng, nhiều mối quan hệ… Nhưng liệu “nhiều” có thực sự mang lại hạnh phúc? Câu trả lời có lẽ là “không chắc”. Bởi khi đã vượt khỏi giới hạn của “đủ”, cái “thừa” đôi khi không phải là sự sung túc, mà là áp lực, là lo toan, là đánh đổi sức khỏe, thời gian, và thậm chí là các mối quan hệ thân thiết. Người ta có thể làm việc ngày đêm để kiếm nhiều tiền, nhưng lại không còn thời gian bên gia đình. Một người có thể nắm quyền lực trong tay, nhưng đánh mất sự thanh thản của tâm hồn. Lúc ấy, “thừa” đã trở thành gánh nặng chứ không còn là phúc lợi.
Tuy nhiên, để đạt được “đủ” không có nghĩa là thỏa mãn sớm, dừng lại và từ bỏ cố gắng. “Đủ” là một giới hạn mang tính linh hoạt, thay đổi theo từng giai đoạn sống, từng mục tiêu cá nhân. Quan trọng là con người cần nhận thức được khi nào là nên tiếp tục phấn đấu, và khi nào là nên dừng lại để giữ gìn những giá trị đang có. “Đủ” không phải là giới hạn của phát triển, mà là giới hạn để bảo vệ sự cân bằng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời