Thơ ca, với bản chất trữ tình sâu sắc, luôn được xem là "tiếng nói của trái tim". Điều này hoàn toàn đúng đắn và đã được chứng minh qua nhiều tác phẩm nổi tiếng trong lịch sử văn học Việt Nam. Thơ không chỉ đơn thuần là những dòng chữ trên giấy mà còn là sự thể hiện trực tiếp cảm xúc, suy nghĩ, tâm tư của nhà thơ đối với cuộc sống xung quanh. Những vần thơ hay thường mang đậm dấu ấn cá nhân, phản ánh chân thực những cung bậc cảm xúc của con người trước thế giới khách quan.
Trong bài thơ "Mùa xuân nho nhỏ" của Thanh Hải, ta có thể thấy rõ điều đó. Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống, gợi lên niềm vui sướng, hân hoan trong lòng người đọc. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy lại là nỗi buồn man mác, tiếc nuối khi mùa xuân sắp tàn. Câu thơ "Mùa xuân nho nhỏ/Lòng tôi cũng như mùa xuân" đã thể hiện rất rõ tâm trạng của nhà thơ. Mùa xuân tuy ngắn ngủi nhưng vẫn mang đến cho con người niềm hy vọng, niềm tin vào tương lai tốt đẹp. Chính vì vậy, nhà thơ muốn giữ gìn, nâng niu từng khoảnh khắc của mùa xuân, để nó mãi mãi tồn tại trong tâm hồn mình.
Tương tự, trong bài thơ "Đồng chí" của Chính Hữu, ta cũng dễ dàng nhận ra tiếng nói của trái tim nhà thơ. Bài thơ viết về tình đồng chí, đồng đội giữa những người lính trong kháng chiến chống Pháp. Tình cảm ấy được thể hiện qua những chi tiết giản dị, mộc mạc nhưng vô cùng ấm áp, thiêng liêng. Đó là sự chia sẻ, động viên lẫn nhau trong lúc khó khăn, gian khổ; là sự gắn bó, keo sơn giữa những người cùng chung lý tưởng, mục đích. Tiếng nói của trái tim nhà thơ đã góp phần tạo nên giá trị nghệ thuật đặc sắc cho bài thơ, khiến nó trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của nền thơ ca cách mạng Việt Nam.
Như vậy, nhận định "thơ là tiếng nói của trái tim" là hoàn toàn chính xác. Nó khẳng định vai trò quan trọng của thơ ca trong việc truyền tải những cảm xúc, suy nghĩ, tâm tư của con người. Qua thơ, chúng ta có thể hiểu thêm về cuộc sống, về con người và về chính bản thân mình.