Nam Cao và Nguyễn Minh Châu đều là những nhà văn nổi tiếng trong nền văn học Việt Nam, mỗi tác phẩm của họ đều mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc về cuộc sống và con người. Tuy nhiên, cách tiếp cận vấn đề và phong cách viết của hai ông lại có sự khác biệt rõ rệt. Trong khi "Đời thừa" của Nam Cao tập trung vào việc phản ánh hiện thực xã hội và phê phán chế độ phong kiến bất công, thì "Bến quê" của Nguyễn Minh Châu lại chú trọng vào việc khám phá tâm lý nhân vật và thể hiện tình cảm gia đình.
1. Đề tài:
* Đời thừa: Tác phẩm xoay quanh cuộc sống của một trí thức nghèo trong xã hội cũ, nơi mà ước mơ và khát vọng bị vùi dập bởi thực tế khắc nghiệt. Nam Cao sử dụng ngòi bút lạnh lùng nhưng đầy tính nhân đạo để phơi bày những bất công xã hội và lên án chế độ phong kiến thối nát.
* Bến quê: Truyện ngắn này kể về hành trình cuối cùng của một người cha già trở về thăm quê hương sau nhiều năm xa cách. Nguyễn Minh Châu khai thác chủ đề tình cảm gia đình, sự hy sinh thầm lặng và nỗi nhớ quê hương da diết.
2. Nhân vật chính:
* Đời thừa: Nhân vật chính là anh giáo Thứ - một trí thức nghèo, đầy hoài bão nhưng phải chịu đựng cuộc sống bần hàn, bế tắc. Anh Thứ là hình ảnh tiêu biểu cho tầng lớp trí thức tiểu tư sản trong xã hội cũ, bị áp bức, bóc lột và không tìm thấy lối thoát.
* Bến quê: Nhân vật chính là Nhĩ - một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, chờ đợi cái chết. Nhĩ đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, nhưng giờ đây anh mới nhận ra giá trị của những điều giản dị, bình thường như gia đình, quê hương.
3. Phong cách nghệ thuật:
* Đời thừa: Nam Cao sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, gần gũi với đời sống thường ngày. Ông sử dụng biện pháp tương phản, đối lập để làm nổi bật sự bất công xã hội và số phận bi thảm của nhân vật. Giọng điệu của tác phẩm vừa chua chát, vừa xót thương, thể hiện tinh thần nhân đạo sâu sắc.
* Bến quê: Nguyễn Minh Châu sử dụng ngôn ngữ giàu chất thơ, trữ tình, tạo nên những hình ảnh đẹp, gợi cảm. Ông sử dụng các chi tiết nhỏ nhặt, đời thường để thể hiện chiều sâu nội tâm nhân vật, đồng thời cũng bộc lộ những suy ngẫm về cuộc sống và con người. Giọng điệu của truyện nhẹ nhàng, trầm lắng, nhưng ẩn chứa nhiều triết lý sâu sắc.
4. Ý nghĩa tác phẩm:
* Đời thừa: Tác phẩm phản ánh chân thực hiện thực xã hội đương thời, tố cáo chế độ phong kiến bất công, tàn bạo. Đồng thời, nó cũng là lời kêu gọi con người hãy đấu tranh giành lấy quyền tự do, hạnh phúc cho bản thân.
* Bến quê: Tác phẩm khẳng định giá trị của những điều giản dị, bình thường trong cuộc sống. Nó nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối tiếc.
Tóm lại, dù cùng chung đề tài về cuộc sống và con người, nhưng "Đời thừa" của Nam Cao và "Bến quê" của Nguyễn Minh Châu lại mang những nét riêng biệt về đề tài, nhân vật chính, phong cách nghệ thuật và ý nghĩa tác phẩm. Điều này góp phần làm nên sự đa dạng và phong phú cho nền văn học Việt Nam.