Nguyễn Ngọc Thuần là nhà văn trẻ đầy triển vọng của nền văn xuôi đương đại. Với ông, văn chương phải đẹp và nhân văn, hướng đến những giá trị Chân - Thiện - Mỹ của đời sống, bồi đắp thế giới, tầm hồn cho con người. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông là truyện ngắn "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" đã đem đến cho người đọc những cảm xúc sâu lắng. Đặc biệt, hình ảnh nhân vật tôi trong văn bản đã để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc và gợi ra nhiều suy ngẫm.
Đoạn trích được kể bởi nhân vật "tôi" - một cậu bé. Người bố đã tạo ra một sân chơi thú vị cho cậu bằng cách rèn luyện tính kiên nhẫn cho cậu thông qua một loạt trò chơi nhằm phát triển giác quan. Trò chơi đầu tiên là chạm vào các bông hoa và đoán tên loài hoa đó. Sau một thời gian, cậu trở nên thành thạo hơn và không cần sự trợ giúp của bố. Tiếp đến, người bố tăng độ khó lên bằng việc chạm vào côn trùng. Thông qua hai trò chơi này, người bố muốn dạy cho cậu bài học về sự trân trọng công sức lao động và sức lao động của người làm vườn.
Trò chơi thứ ba, người bố đưa ra thử thách là ngửi mùi hoa và gọi tên chúng khiến cậu thấy chán nản vì mức độ khó của trò chơi nâng lên quá cao. Tuy nhiên, nhờ trò chơi này mà cậu nhận ra được giá trị của mỗi loài hoa. Không chỉ vậy, người bố còn có khả năng ghi nhớ tuyệt vời, ông có thể uống bia của tất cả các nước trên thế giới. Nhân vật "tôi" rất tự hào về người bố của mình. Cuối cùng, người bố đưa ra một trò chơi cuối cùng, thay vì chạm vào những bông hoa, bây giờ người bố chỉ dẫn cho cậu nhắm mắt lại rồi sờ và đoán tên loài hoa. Ban đầu cậu chưa quen vẫn bị va phải, cậu sợ hãi khi đoán sai và lo bị bố mắng nhưng sau nhiều lần cố gắng cậu đã thuần thục hơn, cậu không cần đến sự trợ giúp của bố nữa. Cậu tự tin nói rằng: "Con có thể vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ". Lúc này, cậu nhận ra được nhiều điều xung quanh mình, cảm nhận được những giọt sương mai, tiếng chim hót líu lo vào buổi sáng. Qua câu chuyện này, tác giả muốn gửi gắm tới người đọc bức thông điệp: Chúng ta hãy sống chan hòa với thiên nhiên, biết yêu thương và trân trọng thiên nhiên. Mọi thứ xung quanh chúng ta đều rất đáng yêu và đáng quý.
Bên cạnh đó, nhân vật "tôi" còn có một trái tim vô cùng ấm áp và giàu tình yêu thương. Điều này được thể hiện rõ nét trong mối quan hệ với người bố và những người xung quanh. Trong gia đình, cậu luôn yêu thương và kính trọng bố mẹ. Khi được bố dạy cho cách cảm nhận hương thơm của các loài hoa, cậu đã có thể dễ dàng nhận ra những loài hoa trong vườn mà không cần mở mắt ra. Điều này cho thấy, cậu đã dành thời gian để quan sát và ghi nhớ những đặc điểm riêng biệt của từng loài hoa. Ngoài ra, cậu còn có khả năng đoán trúng các sự vật xung quanh chỉ bằng cách sử dụng các giác quan của mình.
Khi thằng Tý đem cho bố những quả ổi to mềm, mặc dù bố không thích ăn nhưng vẫn ăn để khỏi mất lòng tốt của người cho. Điều này cho thấy, cậu luôn biết quan tâm và chia sẻ với những người xung quanh. Không chỉ vậy, cậu còn có tấm lòng nhân hậu khi sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Điều này được thể hiện rõ nét qua hành động cứu thằng Tí khỏi nạn chết đuối. Khi thấy thằng Tí đang đứng khóc bên bờ ao, cậu đã vội vàng chạy đến và kéo nó lên bờ. Nếu không có cậu, chắc chắn thằng Tí sẽ bị rơi xuống ao và gặp nguy hiểm. Hành động này của cậu đã thể hiện tấm lòng nhân hậu và sự quan tâm của cậu đối với những người xung quanh.
Có thể thấy, nhân vật "tôi" trong đoạn trích "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" là một cậu bé có trái tim ấm áp và giàu tình yêu thương. Cậu luôn biết yêu thương và trân trọng những người xung quanh, đồng thời cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Hình ảnh nhân vật "tôi" đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc.