6 giờ trước
6 giờ trước
6 giờ trước
$-$ Bài Làm $-$
Thời gian trôi đi lặng lẽ như dòng sông cứ mãi xuôi về biển, cuốn theo bao kỷ niệm êm đềm của tuổi học trò. Thế nhưng, trong trái tim tôi vẫn còn vẹn nguyên hình ảnh thân thương của thầy cô và mái trường – nơi đã vun đắp, chắp cánh cho những ước mơ đầu đời.
Mỗi khi nhớ lại những năm tháng ấy, tôi lại thấy lòng mình bồi hồi, xúc động. Mái trường với hàng phượng vĩ đỏ rực mỗi mùa hè về, với tiếng ve râm ran trên vòm lá, với sân gạch đỏ thắm in dấu bao bước chân học trò… tất cả như vẫn còn đó, sống động và gần gũi biết bao. Nơi ấy, tôi đã trải qua biết bao buổi sáng tinh khôi, tung tăng đến lớp trong tiếng chào ríu rít của bạn bè.
Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất chính là hình ảnh người thầy chủ nhiệm – người đã dạy tôi không chỉ bằng kiến thức, mà còn bằng cả tấm lòng nhân hậu. Thầy có dáng người gầy, giọng nói trầm ấm và ánh mắt hiền từ. Mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, thầy không la mắng gay gắt mà nhẹ nhàng khuyên bảo, giúp chúng tôi hiểu ra điều đúng sai. Có lần, vì chủ quan mà tôi bị điểm kém trong bài kiểm tra. Tôi buồn lắm, tưởng rằng thầy sẽ thất vọng. Thế nhưng, thầy chỉ mỉm cười, đặt tay lên vai tôi và nói: “Thất bại là mẹ thành công, chỉ cần con không bỏ cuộc thì mọi sai lầm đều có thể sửa chữa.” Câu nói ấy theo tôi đến tận bây giờ, như một lời nhắc nhở dịu dàng mỗi khi tôi gặp khó khăn.
Còn cô giáo dạy văn của tôi – người có giọng nói trong như suối, ánh mắt sáng long lanh và nụ cười luôn tỏa nắng. Cô kể cho chúng tôi nghe biết bao câu chuyện cảm động về cuộc đời, dạy chúng tôi cách yêu thương, cách sống nhân hậu. Những bài giảng của cô không chỉ gieo vào tôi tình yêu với con chữ, mà còn khơi dậy trong tôi khát vọng viết lách, để gửi gắm tâm hồn mình vào từng trang giấy.
Những ngày tháng dưới mái trường thân yêu ấy thật sự là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời học trò. Ở đó có tiếng cười, có nước mắt, có sự trưởng thành trong từng bài học và từng trải nghiệm. Giờ đây, khi đã bước sang một chặng đường mới, mỗi lần đi ngang qua ngôi trường cũ, lòng tôi lại dâng lên một nỗi nhớ da diết. Tiếng trống trường năm nào như vẫn vang vọng, nhắc tôi nhớ về những buổi sáng háo hức đến lớp, những giờ ra chơi rộn ràng, và hơn hết là tình thầy trò sâu đậm không bao giờ phai nhạt.
Mái trường – nơi khởi đầu của những ước mơ. Thầy cô – những người lái đò thầm lặng đưa bao thế hệ học trò đến bến bờ tri thức. Dù thời gian có làm phai nhạt nhiều thứ, nhưng trong tim tôi, hình ảnh thầy cô và mái trường thân yêu ấy vẫn mãi là kỷ niệm đẹp đẽ nhất, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi trên con đường đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời