Nguyễn Du là đại thi hào dân tộc, danh nhân văn hóa Thế giới, tên tuổi của ông gắn liền với tác phẩm "Truyện Kiều" - kiệt tác số một của văn học trung đại Việt Nam, ngoài giá trị nội dung sâu sắc "Thúy Kiều" còn rất thành công về nghê thuật. Với nghệ thuật tả người qua bút pháp ước lệ tương đương, tả cảnh thiên nhiên qua bút pháp tả và hợi, nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật và sử dụng sáng tạo các điển tích điển cố, nghệ thuật sử dụng tài tình ngôn ngữ, nhất là thể thơ lục bát đạt tới đỉnh cao. Đoạn trích "Chị em Thúy Kiều" là một trong những đoạn tiêu biểu về nghệ thuật tả người của thiên tài nguyễn du, đoạn trích là mở đầu cho cuộc đời của người con gái tài sắc họ Vương với bao nhiêu sóng gió, đau đớn. 8 câu thơ đầu tiên là khắc họa chung về chị em Thúy Kiều.
Với bút pháp ước lệ tượng trưng, Nguyễn Du đã gợi lên trước mắt chúng ta vẻ đẹp của hai tuyệt thế giai nhân.
Đầu lòng hai ả tố nga
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân
Mai cốt cách, tuyết tinh thần
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười
Bút pháp tả người của Nguyễn Du bắt đầu từ cái nhìn bao quát chung với những nét chấm phá đơn sơ: "đầu lòng hai ả tố nga". Hình ảnh hai cô con gái đầu lòng của nhà Viên ngoại họ Vương hiện lên thật hài hòa như mai như tuyết, mỗi người một vẻ nhưng đều đẹp đẽ, tròn đầy. Tác giả dừng lại ca ngợi vẻ đẹp của Thúy Vân với những lời thơ đầy trân trọng:
Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da
Câu thơ mở đầu đã gợi lên vẻ đẹp đài các, kiêu sa của Thúy Vân. Nàng sở hữu một vẻ đẹp mà tạo hóa ban tặng, trên trần thế này hiếm ai có được. Khuôn mặt nàng đầy đặn, tươi sáng như vầng trăng, mắt phượng mày ngài, miệng cười tươi thắm như hoa, giọng nói trong trẻo toát ra từ hàm răng ngà ngọc, mái tóc đen bóng mượt mà hơn cả mây trời, làn da trắng ngần mà tuyết cũng phải nhường bước. Tạo hóa đã ban cho nàng một vẻ đẹp mà xưa nay hiếm thấy. Bằng phép ẩn dụ, so sánh, liệt kê và phép nhỏ giọt, Nguyễn Du đã dựng nên bức chân dung của nàng Thúy Vân với vẻ đẹp trung hậu, tròn đầy, phúc hậu, may mắn. Nàng chắc chắn sẽ có một cuộc đời bình lặng, suôn sẻ, hạnh phúc.
Nếu miêu tả Thúy Vân với bốn câu thơ thì sang Thúy Kiều số lượng câu thơ miêu tả dành cho nàng tăng lên tám câu:
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một mai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành họa hai
Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm
Cung thương lầu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương
Khúc nhà tay lựa nên chương
Một thiên Bạc mệnh lại càng não nhân
Dưới ngòi bút của Nguyễn Du, Thúy Kiều hiện lên là một người con gái tài sắc vẹn toàn, đến mức gần như đạt tới độ hoàn mĩ. Sắc đẹp của nàng được tác giả miêu tả là "sắc sảo mặn mà", nàng thông minh, tài năng hơn người, tài năng của nàng đạt tới mức lí tưởng theo quan niệm thẩm mĩ phong kiến xưa, gồm đủ cả cầm, kì, thi, họa. Đặc biệt nhất, nàng sáng tác được một khúc nhạc mang tên "bạc mệnh" - có lẽ rằng cuộc đời của nàng sau này cũng bạc mệnh như chính cái tên của khúc nhạc ấy vậy.
Kết thúc đoạn trích, Nguyễn Du đã vẽ ra trước mắt người đọc bức chân dung của nàng Thúy Kiều với vẻ đẹp làm say đắm, chinh phục cả những vị thần tiên trên cao:
Phong lưu rất mực hồng quần
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặc ai
Hai chị em Kiều mang vẻ đẹp thanh tao, trinh trắng như mai như tuyết của thiếu nữ phòng khuê, đang đến tuổi cập kê. Tuy cả hai đều tài sắc vẹn toàn nhưng mỗi người lại có vẻ đẹp riêng, không hề giống nhau. Từ đó, Nguyễn Du đã dự báo số phận của hai người con gái nhà họ Vương. Thúy Vân với vẻ đẹp đài các, kiêu sao sẽ có một cuộc đời êm đẹp, suôn sẻ, hạnh phúc; còn Thúy Kiều với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn cùng tài năng xuất chúng sẽ bất hạnh bởi "chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau", đúng như câu nói của dân gian "hồng nhan bạc phận".
Đoạn trích Chị em Thúy Kiều là một trong những đoạn thơ hay nhất, đẹp nhất trong Thuý Kiều, đó là khúc dạo đầu cho cuộc đời bi thương, bấp bênh của Thúy Kiều. Qua đoạn trích ta hiểu thêm về nghệ thuật tả người của Nguyễn Du, thấy được tấm lòng trân trọng vẻ đẹp, tài năng của người phụ nữ ngày xưa.