5 giờ trước
5 giờ trước
5 giờ trước
Bài thơ “Nhớ ngoại” của Bảo Ngọc khiến em thật sự xúc động. Từng câu chữ như chạm vào trái tim, gợi lại hình ảnh người bà hiền từ, tần tảo và những kỷ niệm tuổi thơ đã xa. Khung cảnh quê cũ trong thơ hiện lên buồn và vắng lặng, “ngõ cúc buồn tênh, dậu cúc già” nghe mà thấy nghẹn ngào. Hình ảnh “bên thềm trầu úa không người hái” gợi cảm giác mất mát, trống trải khi người bà đã đi xa. Em ấn tượng nhất là đoạn “Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời”, một hình ảnh đẹp, vừa hiền hậu vừa xót xa. Đọc đến cuối bài, em thấy lòng mình chùng xuống khi tác giả viết “Con đi mỗi bước xa, xa mãi / Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần”. Câu thơ giản dị mà đau đáu, như một lời nhắn nhủ phải biết trân trọng tình thân khi còn có thể. Bài thơ giúp em hiểu hơn giá trị của gia đình, của tình bà cháu thiêng liêng, và khiến em muốn về nhà, được nghe bà kể chuyện, được ngồi bên hiên nhà như ngày nào.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời