24/10/2025

24/10/2025
11 giờ trước
Apple_irpR3EJTgmhFQwozxDkgLd5dUuW2
Trong vườn thơ ca Việt Nam hiện đại, Nguyễn Bính và Xuân Diệu là hai thi sĩ mang hai tâm hồn rất khác biệt. Một người đắm mình trong hồn quê, trong tình yêu mộc mạc mà da diết của người dân đồng bằng. Một người lại say mê tuổi trẻ, khao khát được tận hưởng từng giây phút của sự sống. Hai bài thơ “Tương tư” và “Vội vàng” chính là hai bông hoa khác sắc nhưng cùng tỏa hương trong khu vườn thi ca rực rỡ ấy.
Nguyễn Bính viết “Tương tư” bằng giọng điệu chân chất, dịu dàng, thể hiện một mối tình thôn quê đậm đà mà xa vời. Còn Xuân Diệu, trong “Vội vàng”, lại bộc lộ một tình yêu đời cháy bỏng, một tâm hồn sợ hãi thời gian, muốn ôm trọn tất cả vẻ đẹp của cuộc sống trong khoảnh khắc hiện tại.
Trước hết, cả hai bài thơ đều nói về tình yêu, nhưng mỗi tác giả lại chọn một cách thể hiện riêng. Ở “Tương tư”, tình yêu là nỗi nhớ, là mong chờ, là khát vọng được gần gũi. Chỉ một câu “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, một người chín nhớ mười mong một người” đã gói trọn tâm trạng thương nhớ tha thiết của chàng trai quê. Tình yêu ấy mang màu sắc dân gian, mộc mạc, dịu nhẹ mà thấm sâu như hương cau, như giàn giầu trong những ngôi làng Việt cổ.
Còn Xuân Diệu, trong “Vội vàng”, lại thể hiện tình yêu theo cách khác. Đó là tình yêu say mê cuộc sống, yêu thiên nhiên, yêu tuổi trẻ và khát khao sống trọn từng phút giây. Thi sĩ muốn “tắt nắng đi, cho màu đừng nhạt mất”, muốn “buộc gió lại, cho hương đừng bay đi”. Cái “vội vàng” của Xuân Diệu không phải là hấp tấp, mà là tiếng reo vui đầy ý thức trước sự trôi chảy không ngừng của thời gian.
Nếu Nguyễn Bính nhìn tình yêu qua nỗi nhớ và sự xa cách, thì Xuân Diệu lại nhìn cuộc sống qua sự tiếc nuối và ham muốn tận hưởng. Một bên là nỗi buồn thôn quê, lặng lẽ mà sâu sắc. Một bên là niềm vui đô thị, rực rỡ ánh sáng, vang dội tiếng reo. Nguyễn Bính như người đứng bên hiên nhà ngắm người thương qua lũy tre làng. Xuân Diệu lại như người chạy giữa vườn xuân, muốn “ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”.
Về nghệ thuật, cả hai nhà thơ đều tài hoa trong việc sử dụng ngôn từ. Nguyễn Bính dùng ngôn ngữ bình dị, gần với lời ăn tiếng nói hằng ngày. Thơ ông có nhịp điệu dân ca, có điệp ngữ và hình ảnh quen thuộc: giàn giầu, hàng cau, bến đò, mái đình. Những hình ảnh ấy không chỉ tả cảnh mà còn chan chứa tình cảm, khiến người đọc thấy được cả một bức tranh quê hiền hậu và chân thành.
Ngược lại, Xuân Diệu là bậc thầy của nghệ thuật hiện đại. Thơ ông tràn đầy cảm xúc, dạt dào nhạc điệu, lấp lánh hình ảnh mới lạ. Ông sử dụng nhiều biện pháp tu từ táo bạo: so sánh, nhân hóa, điệp ngữ, cảm thán. Từ “ta muốn ôm”, “ta muốn riết”, “ta muốn say”, “ta muốn thâu” liên tiếp tràn ra như nhịp tim của một trái tim yêu đời đến cháy bỏng.
Về tư tưởng, “Tương tư” thể hiện quan niệm truyền thống: tình yêu gắn liền với không gian làng quê, với nỗi nhớ thương và sự chờ đợi. “Vội vàng” lại biểu hiện tinh thần hiện đại: sống hết mình với hiện tại, không để thời gian trôi qua vô ích. Nguyễn Bính hướng về tình yêu đôi lứa mang tính dân gian. Xuân Diệu hướng về triết lý sống, ca ngợi tuổi trẻ và sự sống nồng nàn.
Tuy khác nhau về giọng điệu, tư tưởng và cách thể hiện, nhưng cả hai bài thơ đều gặp nhau ở một điểm: cùng xuất phát từ một trái tim yêu tha thiết. Một bên là tình yêu với người con gái, một bên là tình yêu với cuộc đời. Dù yêu theo cách nào, họ đều khát khao được sống, được yêu, được hòa mình vào những điều đẹp đẽ nhất.
Khi khép lại hai bài thơ, ta nghe trong lòng hai âm vang: một âm vang thôn quê êm dịu và một âm vang hiện đại sôi nổi. “Tương tư” gợi nhớ những chiều làng yên ả, còn “Vội vàng” đánh thức ta sống hết mình, không để thanh xuân trôi qua vô nghĩa. Hai bài thơ, hai tâm hồn, hai thời đại, nhưng đều góp phần làm phong phú và rực rỡ thêm cho vườn thơ Việt Nam.
24/10/2025
Apple_irpR3EJTgmhFQwozxDkgLd5dUuW2
Nguyễn Bính và Xuân Diệu là hai nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới. Cả hai đều dành nhiều trang thơ để viết về tình yêu – nguồn cảm hứng muôn thuở của con người. Trong hai bài thơ “Tương tư” và “Tương tư chiều”, tình yêu được thể hiện bằng hai giọng điệu khác nhau: một bên đậm chất chân quê, một bên hiện đại, sôi nổi. Hai bài thơ cùng viết về nỗi nhớ, về cảm giác mong ngóng người thương, nhưng lại mở ra hai không gian tình cảm riêng biệt, phản ánh rõ phong cách của từng tác giả.
Cả Nguyễn Bính và Xuân Diệu đều khắc họa trạng thái tương tư – nỗi nhớ nhung da diết của người đang yêu. Trong cả hai bài thơ, đại từ “anh – em” được lặp lại nhiều lần, diễn tả sự gần gũi, thân mật. Nỗi nhớ trong thơ của hai nhà thơ đều sâu sắc, thành thật, thể hiện khát vọng được yêu và được gắn bó. Cảm xúc ấy lan tỏa trong từng câu chữ, khiến người đọc cảm nhận được hơi thở của tình yêu, vừa ấm áp vừa xót xa.
Nguyễn Bính chọn thể thơ lục bát, lời thơ mộc mạc, gần gũi như lời nói của người quê. Nỗi tương tư trong “Tương tư” nhẹ nhàng mà thấm thía, ẩn sau những hình ảnh quen thuộc như “cau thôn Đoài”, “trầu thôn Đông”, “bờ ao, bến nước”. Người con trai trong thơ Nguyễn Bính yêu chân thành nhưng e dè, ngại ngùng, giữ một khoảng cách vừa đủ để tình yêu không bị phai nhạt. Cảm xúc được giấu trong lòng, chỉ hé lộ qua những câu thơ đậm hồn dân gian, chứa đựng nét duyên thầm của người đang yêu.
Xuân Diệu lại thể hiện tình yêu theo cách khác. “Tương tư chiều” là tiếng lòng bộc phát, mạnh mẽ. Cảm xúc tuôn ra trực tiếp, không qua ẩn dụ, ví von. Thể thơ tự do giúp nhịp điệu trở nên nhanh, dồn dập, như bước chân của người đang nôn nao chờ đợi. Nhân vật trữ tình trong thơ Xuân Diệu chủ động, khao khát được gần gũi, được sống trọn với người mình yêu. Ngôn từ hiện đại, hình ảnh táo bạo, giọng thơ sôi nổi cho thấy tâm hồn một con người say mê cuộc sống, yêu tha thiết và không muốn để tình yêu trôi qua trong im lặng.
Nguyễn Bính gắn bó với hồn quê nên tình yêu trong thơ ông mang nét truyền thống, nhẹ nhàng, kín đáo. Xuân Diệu hướng đến con người của thời đại mới, yêu mãnh liệt, sống hết mình cho cảm xúc. Cùng nói về tương tư nhưng Nguyễn Bính giữ tình trong lòng, Xuân Diệu thổ lộ bằng tất cả sự cháy bỏng.
Hai bài thơ “Tương tư” và “Tương tư chiều” cùng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc. Một bài đằm thắm như khúc dân ca, một bài dào dạt như dòng suối cảm xúc tuôn chảy không ngừng. Mỗi tác phẩm là một cách nhìn về tình yêu, một phong cách riêng của thi nhân. Dù khác biệt trong giọng điệu và cách thể hiện, cả hai đều khẳng định rằng tình yêu luôn là nguồn cảm hứng thiêng liêng, làm nên vẻ đẹp bất tận của thơ ca và tâm hồn con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
24/10/2025
24/10/2025
Top thành viên trả lời