
4 giờ trước
3 giờ trước
Bài thơ "Bác ơi!" của Tố Hữu là một khúc ca bi tráng, thể hiện niềm tiếc thương vô hạn và lòng kính yêu sâu sắc đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh sau khi Người qua đời. Tác phẩm mở đầu bằng những vần thơ nghẹn ngào, tái hiện không khí đau buồn bao trùm cả dân tộc: "Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa / Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...". Cách sử dụng từ "tuôn" lặp lại đã nhấn mạnh nỗi mất mát lớn lao, như thể cả vũ trụ cũng hòa chung vào nỗi đau của nhân dân Việt Nam. Tiếp theo, nhà thơ khắc họa hình ảnh ngôi nhà sàn đơn sơ, quen thuộc bỗng trở nên vắng lặng, hiu quạnh, làm nổi bật sự thiếu vắng không thể bù đắp của Bác. Nhưng không chỉ dừng lại ở những dòng cảm xúc cá nhân, Tố Hữu đã nâng tầm bài thơ lên thành một bản anh hùng ca, ca ngợi tấm lòng yêu nước thương dân bao la của Bác, khẳng định Người sống "như trời đất của ta", "yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa...". Bằng ngôn ngữ giản dị, chân thành, Tố Hữu đã khắc họa thành công hình tượng một vị lãnh tụ vĩ đại mà gần gũi, giản dị, mãi mãi sống trong trái tim của mỗi người dân Việt Nam. "Bác ơi!" không chỉ là tiếng khóc tiễn biệt, mà còn là lời thề nguyện tiếp bước con đường cách mạng mà Bác đã chọn, xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời