i:
câu 1. địa danh gắn với sự hi sinh của bố tú là: cầu Hàm Rồng
câu 2. Đoạn trích "Mưa đỏ" của Chu Lai miêu tả tinh thần lạc quan, hồn nhiên của các chiến sĩ trước khi ra trận. Các chi tiết cụ thể bao gồm:
- Người vẽ tranh: Người chiến sĩ này thể hiện sự say mê nghệ thuật, dù đang trong hoàn cảnh chiến tranh căng thẳng, vẫn dành thời gian để sáng tạo. Hành động vẽ tranh không chỉ là sở thích cá nhân mà còn là cách để giải tỏa stress, tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống.
- Người đùa vui: Những tiếng cười giòn tan, những trò đùa vui nhộn của các chiến sĩ giúp xua tan nỗi sợ hãi, tạo nên không khí thoải mái, dễ chịu. Tiếng cười không chỉ mang tính giải trí mà còn là liều thuốc tinh thần, tiếp thêm sức mạnh cho mỗi người.
- Người tắm sông: Hình ảnh những người lính trẻ tuổi, tràn đầy năng lượng, hòa mình vào dòng nước mát lạnh, rửa sạch bụi bặm, mệt mỏi của cuộc hành quân. Tắm sông không chỉ là hoạt động vệ sinh cá nhân mà còn là cách để thư giãn, tái tạo năng lượng, sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo.
- Người trò chuyện về gia đình, quê hương: Những câu chuyện về quê hương, gia đình giúp các chiến sĩ nhớ về nguồn cội, khơi dậy lòng yêu nước, ý chí quyết tâm chiến đấu. Việc chia sẻ, tâm sự với đồng đội giúp họ cảm thấy gần gũi, gắn bó, tạo nên tình đồng chí keo sơn.
Những chi tiết này cho thấy tinh thần lạc quan, hồn nhiên của các chiến sĩ trước khi ra trận. Họ không hề run sợ trước hiểm nguy, ngược lại, họ luôn giữ vững niềm tin, tinh thần chiến đấu, sẵn sàng đối mặt với thử thách, giành thắng lợi cho Tổ quốc.
câu 3. Phép liệt kê được sử dụng trong câu "Cây bàng cháy, nước dựng lên, bầu trời bầm đỏ, cảnh vật chao nghiêng" nhằm tạo ra một bức tranh toàn diện về sự tàn phá khủng khiếp do bom đạn gây ra. Các từ ngữ được liệt kê theo từng cặp, miêu tả cụ thể từng khía cạnh của thảm họa:
* "Cây bàng cháy": Hình ảnh cây cối bị thiêu rụi bởi lửa đạn, gợi lên sự hoang tàn, đổ nát.
* "Nước dựng lên": Nước dâng cao, ngập lụt, nhấn chìm mọi thứ, biểu thị sức mạnh hủy diệt của thiên nhiên.
* "Bầu trời bầm đỏ": Bầu trời nhuộm đỏ máu, phản ánh sự đau thương, tang tóc bao trùm lên khung cảnh.
* "Cảnh vật chao nghiêng": Cảnh vật rung chuyển, biến dạng, thể hiện sự hỗn loạn, kinh hoàng của chiến tranh.
Sự kết hợp của các yếu tố này tạo nên một bức tranh bi tráng, ám ảnh về hậu quả của chiến tranh, khiến người đọc cảm nhận sâu sắc nỗi đau và sự mất mát mà nhân dân phải gánh chịu.
câu 4. : Hành động đưa áo của Sen cho Cường thể hiện sự quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau của những người lính trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm. Chi tiết này góp phần khắc họa chủ đề tình đồng chí, đồng đội cao đẹp của những người lính trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Phân tích:
- Hành động đưa áo: Sen đưa áo cho Cường thể hiện sự quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau của những người lính. Trong hoàn cảnh chiến tranh, những người lính thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm, thiếu thốn về vật chất. Việc Sen đưa áo cho Cường thể hiện tinh thần tương thân tương ái, sẵn sàng giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn.
- Chủ đề của đoạn trích: Đoạn trích "Mưa đỏ" tập trung khai thác chủ đề tình đồng chí, đồng đội cao đẹp của những người lính trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Tình đồng chí, đồng đội được thể hiện qua những hành động cụ thể, giản dị nhưng đầy ý nghĩa như: chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, nguy hiểm.
Kết luận:
Chi tiết Sen đưa áo cho Cường là một minh chứng rõ ràng cho tình đồng chí, đồng đội cao đẹp của những người lính trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Nó thể hiện tinh thần đoàn kết, tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau của những người lính trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm.
câu 5. : Phương thức biểu đạt chính của văn bản: tự sự.
: Câu chuyện diễn ra trong bối cảnh chiến tranh Việt Nam, cụ thể là trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bối cảnh này tạo nên nền tảng cho những khó khăn, thử thách và nguy hiểm mà nhân vật chính phải đối mặt.
: Nhân vật chính trong truyện ngắn "Mưa Đó" là một cô gái trẻ tên Bình. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường và dũng cảm. Bình đã chứng kiến những đau thương, mất mát do chiến tranh gây ra và quyết định tham gia vào cuộc kháng chiến để góp phần giải phóng dân tộc.
: Trong đoạn trích, tác giả miêu tả khung cảnh thiên nhiên trước khi cơn mưa bắt đầu. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Tuy nhiên, ẩn sâu trong vẻ đẹp ấy là nỗi buồn man mác, sự u sầu của những người lính đang chờ đợi cơn mưa đến. Họ đứng lặng lẽ, nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên, lòng tràn ngập nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương. Cơn mưa bất ngờ ập đến, mang theo tiếng sấm vang vọng, gió thổi mạnh khiến cành cây rung rinh. Mưa rơi nặng hạt, ào ạt đổ xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ, tráng lệ. Những giọt mưa như những giọt nước mắt của người lính, thể hiện nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết.
: Tác dụng của biện pháp tu từ so sánh:
* Gợi hình: Tạo nên hình ảnh trực quan, sinh động về cơn mưa, giúp người đọc dễ dàng hình dung được khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ.
* Gợi cảm: Thể hiện nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết của những người lính đang chờ đợi cơn mưa đến.
: Đoạn trích gợi nhắc cho tôi về tinh thần đoàn kết, ý chí kiên cường của người dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm. Dù phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, gian khổ, thậm chí là hi sinh xương máu, nhưng họ vẫn luôn giữ vững niềm tin vào tương lai tươi sáng, vào độc lập tự do của dân tộc.
ii:
Trong cuộc kháng chiến chống Pháp trường kì của dân tộc, hình ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho nhiều thi nhân. Nhà thơ Chính Hữu cũng góp vào đề tài này một bài thơ mang tên Đêm nay Bác không ngủ. Bài thơ đã khắc hoạ hình ảnh Bác Hồ hiện lên qua cái nhìn và tâm trạng của một chiến sĩ bộ đội, từ đó làm nổi bật những phẩm chất cao đẹp của vị lãnh tụ kính yêu.
Trong đêm khuya, Bác Hồ vẫn không ngủ, còn anh đội viên thì đã ngủ thiếp đi. Anh mơ thấy mình được ở quê hương, được gặp lại mẹ và em. Trong giấc mơ, anh thấy nhà tranh rách nát, mái rạ xơ xác, nhưng có một bóng người thanh tao đang ngồi bên bàn làm việc. Bóng người ấy chính là Bác Hồ! Bác đang cặm cụi viết, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt Bác, phản chiếu rõ nét nỗi suy tư trăn trở của Bác. Anh đội viên khẽ gọi:
- Bác ơi, sao Bác chưa ngủ?
Bác ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp:
- Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai đi đánh giặc.
Anh đội viên lại hỏi:
- Bác có lạnh lắm không?
Bác lắc đầu:
- Không, Bác không lạnh đâu.
Anh đội viên nằm xuống, tiếp tục ngủ. Nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm lo âu. Anh lo Bác sẽ ốm vì Bác đã già rồi mà đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa ngủ.
Sáng hôm sau, anh đội viên tỉnh dậy, thấy Bác vẫn đang ngồi bên bàn làm việc. Anh vội vàng chạy đến bên Bác:
- Bác ơi, sao Bác chưa ngủ ạ?
Bác nhìn anh đội viên, mỉm cười nói:
- Chú cứ việc ngủ ngon, Bác không thể ngủ được.
Anh đội viên ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế hả Bác?
Bác nhìn anh đội viên, nói:
- Bác lo cho các chú lắm. Các chú phải đi đánh giặc, nếu các chú mệt mỏi thì lấy đâu ra sức mà đánh giặc?
Anh đội viên hiểu ra, cảm động nói:
- Vâng, thưa Bác, chúng cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để đánh thắng quân thù.
Qua bài thơ Đêm nay Bác không ngủ, ta càng thêm yêu mến và khâm phục Bác Hồ - người cha già hiền từ, giàu đức hi sinh. Bác đã dành trọn cuộc đời mình cho sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc. Bác đã hy sinh cả tuổi xuân, cả hạnh phúc riêng tư để đem lại hạnh phúc cho toàn dân tộc. Tình yêu thương bao la của Bác đã sưởi ấm trái tim của mỗi con người Việt Nam.