Thầy cô chính là những người lái đò thầm lặng, họ luôn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong trái tim những người học sinh của mình. Với tôi cũng vậy, tôi luôn dành cho thầy cô của mình một tình cảm đặc biệt và vô cùng trân trọng. Đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Năm nay tôi lên lớp 7, đã trải qua gần 7 năm cắp sách đến trường, tôi đã được học rất nhiều thầy cô giáo, nhưng người khiến tôi nhớ nhất, phải kể đến cô Trang, cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Cô Trang là giáo viên môn Ngữ Văn và là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Năm nay, cô khoảng 35 tuổi. Dáng người cô cao gầy, mảnh khảnh trông rất thanh thoát. Mái tóc cô dài, đen nhánh buông xuống ngang lưng. Đôi mắt cô đen láy ẩn dưới cặp lông mày thanh mịn. Mỗi khi có điều gì vui vẻ, cô thường cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng muốt cùng khuôn miệng duyên dáng. Nhìn cô lúc đấy mới thật dễ thương làm sao!
Mỗi ngày đến lớp, cô đều chọn cho mình những chiếc áo dài rất trang nhã. Có khi là chiếc áo dài lụa mềm mại, có khi lại là chiếc áo dài vải nhung sang trọng,...Nhưng cô luôn chọn màu sắc rất tinh tế, thường chỉ là những tông trầm và nhẹ nhàng như màu xanh dương, màu tím than, màu hồng phấn,...Trông cô thật dịu dàng và nữ tính.
Với học sinh chúng tôi, cô luôn ân cần, dịu dàng như một người mẹ. Mỗi khi có bạn nào bị ốm đau, cô đều quan tâm, hỏi han rất tận tình. Còn nhớ hồi lớp 6, tôi bị ốm nặng phải nghỉ học mất một tuần, cô liền cho người mang bài đến tặng tôi, rồi hằng ngày sau giờ dạy còn dành thời gian giảng lại bài cho tôi không quên. Nhờ có cô, mà tôi kịp bắt nhịp với lớp và học tập tiến bộ hẳn lên.
Những giờ học của cô luôn thú vị vô cùng. Cô nói năng nhỏ nhẹ, truyền cảm khiến cho học sinh chúng tôi như được đắm chìm trong bài giảng của cô, tò mò khám phá từng chi tiết nhỏ trong bài. Nhiều khi nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô, hay thấm đẫm cả trong cổ áo, tôi càng thêm thương yêu, kính trọng cô nhiều hơn.
Có một kỉ niệm giữa tôi và cô mà tôi nhớ mãi. Đó là vào ngày khai giảng, do quá vội vàng mà tôi đánh rơi mất một chiếc giày. Lúc ấy, tôi hoảng hốt lắm, chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh, xấu hổ vô cùng. Đúng lúc ấy, cô bước đến. Cô hỏi tôi xem có giúp được gì không. Lúc ấy, tôi càng ngại ngùng hơn, cứ cúi gằm mặt xuống đất mà không biết phải trả lời ra sao. Bỗng nhiên, cô quỳ gối xuống trước mặt tôi, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi và nói: "Cô có thể giúp gì cho em không?". Giọng cô nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng. Tôi ngước mắt lên nhìn, bất ngờ và cảm động vô cùng. Tôi liền đáp: "Cô ơi, cháu làm rơi mất một chiếc giày rồi ạ." Nói xong, tôi càng cúi đầu thấp hơn, kín đáo giấu nụ cười khẽ nở trên môi. Cô từ từ đứng dậy, quay lại nhìn tôi, nói rằng: "Chiếc giày của cháu đây rồi." Vừa nói cô vừa cầm chiếc giày từ trong túi xách của mình ra, nhẹ nhàng đeo vào chân tôi. Tôi mỉm cười nhìn cô, cảm ơn cô rối rít. Sau đó, tôi tự tin đứng thẳng người lên, bước vào sân trường tham dự buổi lễ khai giảng.
Sau này, tôi mới biết chiếc giày kia vốn đã cũ, chỉ là thói quen sưu tầm những chiếc giày nhỏ xinh của cô thôi. Nhưng từ đó, tôi lại càng thêm yêu quý cô hơn.
Tôi rất yêu quý và biết ơn cô. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công dạy dỗ của cô. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi xin gửi lời chúc tới cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc cô luôn xinh đẹp, hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công trong công việc của mình.