
02/11/2025
02/11/2025
Chiều cuối thu hôm ấy, bầu trời thành phố mang một vẻ ảm đạm rất riêng. Những đám mây xám xịt nặng trĩu trôi lững lờ, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Gió heo may lướt qua mang theo cái lạnh se sắt và mùi ẩm mốc đặc trưng của đất trời chuẩn bị chuyển mùa.
Tôi đạp chiếc xe đạp yêu quý của mình trên con đường về nhà, lòng thảnh thơi sau một buổi học cuối tuần. Chính lúc đó, khi vừa rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn đến khu chợ cũ, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít, ngắt quãng. Tiếng khóc không lớn, nhưng đủ não nề để thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi dừng xe, nhìn quanh. Phía trước một quán tạp hóa nhỏ đã đóng cửa, một bà cụ gầy gò đang ngồi co ro trên bậc thềm. Bà mặc chiếc áo khoác len cũ kỹ đã bạc màu, mái tóc trắng như cước lẫn lộn dưới vành chiếc nón lá đã sờn rách. Bên cạnh bà là chiếc xe đẩy hàng cũ kỹ, nghiêng ngả, và một mớ hàng hóa lộn xộn vương vãi trên nền đất. Có lẽ bà là người bán rau củ quanh khu này. Điều khiến tôi chú ý nhất là ánh mắt thất thần cùng với những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Tôi rón rén lại gần, hơi ngập ngừng: "Cháu chào bà ạ, bà ơi, bà có chuyện gì không ạ?"
Bà cụ giật mình, vội vàng lau nước mắt và cố nén tiếng khóc. Sau vài phút, bà chỉ vào chiếc xe đẩy với giọng run run: "Tự dưng... cái bánh xe nó gãy lìa ra, cháu ơi. Đống rau củ của bà, mớ trứng... rơi hết rồi. Chiều nay không bán được hàng thì... tối nay bà lấy gì mà ăn đây..." Bà lại bật khóc, tiếng khóc chất chứa sự bất lực và mệt mỏi.
Nhìn cảnh tượng đó, một cảm giác xót xa, lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của bà qua những giọt nước mắt. Không một chút do dự, tôi đặt chiếc xe đạp dựa vào tường và bắt tay vào việc.
Đầu tiên, tôi trở thành người thu gom. Tôi nhẹ nhàng đỡ bà cụ ngồi dựa vào tường cho thoải mái, sau đó nhanh chóng phân loại lại đống hàng hóa. Những củ khoai lang, củ sắn lăn lóc được nhặt sạch sẽ. Những quả trứng may mắn không vỡ được xếp lại cẩn thận vào chiếc rổ còn nguyên vẹn. Tôi dùng khăn giấy lau sạch bụi bẩn trên mớ rau cải còn tươi. Tôi làm việc nhanh nhẹn và im lặng, chỉ thỉnh thoảng quay sang mỉm cười trấn an bà.
Tiếp theo, tôi là một thợ sửa chữa bất đắc dĩ. Chiếc bánh xe bằng nhựa đã gãy hoàn toàn khỏi trục. Tôi nhớ đến bài học về lực và cấu trúc trong môn Khoa học. Tôi tìm thấy một đoạn dây thép nhỏ ở gần đó, bẻ cong và cố định tạm thời bánh xe vào trục bằng cách luồn dây qua các khe hở, tạo thành một "khớp nối" vững chắc nhất có thể. Chiếc xe đẩy không thể hoàn hảo như trước, nhưng ít nhất nó đã có thể lăn bánh được.
Lúc này, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa đầu tiên rơi lộp bộp, rồi nhanh chóng nặng hạt, như trút hết nỗi buồn của bầu trời xuống phố. Mọi người đi đường vội vã kéo mũ, chạy nhanh hơn. Tôi nhớ ra mình có mang theo chiếc ô gấp màu đỏ tươi trong ba lô.
Việc làm cuối cùng của tôi, và là điều khiến tôi cảm thấy ý nghĩa nhất, là trở thành người đồng hành.
Tôi mở chiếc ô đỏ, che cho bà cụ và chiếc xe đẩy. Thay vì chỉ giúp bà sửa xe và bỏ đi, tôi quyết định đứng lại. Tôi hỏi bà về đoạn đường bà thường bán hàng và ngỏ ý giúp bà đẩy chiếc xe đầy ắp hàng hóa, nay đã được chắp vá lại, đến được địa điểm bán hàng quen thuộc.
Bà cụ ngước nhìn tôi, đôi mắt đã khô nước mắt nhưng vẫn ngời lên sự ngạc nhiên và xúc động sâu sắc. "Thật sao, cháu? Cháu có vội không?"
"Cháu không vội đâu bà ạ. Mưa to thế này, cháu không nỡ để bà đi một mình."
Thế là, trong màn mưa lất phất, tôi khoác chiếc áo mưa mỏng, tay cầm chiếc ô đỏ rực, chậm rãi đẩy chiếc xe lạo xạo tiếng bánh qua con phố. Chiếc ô nhỏ bé tạo nên một vòm che an toàn cho hai bà cháu và mớ rau củ.
Khi đến được mái hiên chợ cũ, nơi bà thường bán, tôi cẩn thận giúp bà sắp xếp lại quầy hàng nhỏ. Bà cụ nắm chặt tay tôi, những ngón tay khô ráp và ấm áp, run run nói: "Bà cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu đã cứu cả bữa tối và ngày mai của bà đấy."
Nụ cười chân thành, rạng rỡ của bà cụ dưới ánh đèn đường vàng vọt đã sưởi ấm tôi hơn bất kỳ chiếc áo ấm nào. Tôi chỉ mỉm cười, cúi chào bà rồi đạp xe đi.
Khoảnh khắc đó, chiếc ô đỏ như một đốm lửa nhỏ, rực sáng trong khung cảnh ảm đạm của chiều mưa, là biểu tượng của lòng tốt giản dị. Việc tôi làm không phải là điều gì vĩ đại, chỉ là một chút kiên nhẫn, một chút kỹ năng được học và một sự đồng cảm nhỏ bé. Nhưng chính sự chân thành và niềm vui lan tỏa từ bà cụ đã khiến tôi nhận ra: hạnh phúc lớn nhất là khi ta mang lại hy vọng cho người khác. Cảm giác ấm áp, thanh thản đó còn theo tôi mãi, trở thành ký ức đẹp nhất về một chiều cuối thu tôi đã chọn dừng lại để giúp đỡ.
( cre: tài liệu gv của t )
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời