avatar
level icon
heheh

02/11/2025

Viết bài văn tả 1 việc tốt mà em đã làm

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của heheh
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

02/11/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng nó đem lại cho con người biết bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc. Chắc hẳn ai cũng đã từng làm được một việc tốt, và tôi cũng vậy. Tôi vẫn nhớ hôm ấy, khi trên đường đi học về, tôi đã nhặt được của rơi và trả lại cho người đánh mất.

Chiều hôm ấy, trên đường đi học về, lúc tan tầm nên ai cũng vội vã để trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tôi đang đạp xe thong dong trên vỉa hè thì chợt nhìn thấy một chiếc ví màu đen nằm ngay giữa đường. Tôi dừng xe lại rồi cúi xuống, nhặt chiếc ví lên. Tôi mở ví ra thì thấy bên trong có hơn hai triệu đồng tiền mặt cùng nhiều giấy tờ quan trọng. Chủ nhân của chiếc ví chắc chắn sẽ rất lo lắng khi đánh mất nó. Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định mang chiếc ví đến trụ sở công an phường gần nhất để các chú công an giúp tôi trả lại cho người đánh mất.

Sau khi ghi biên bản, các chú công an mỉm cười chúc mừng tôi vì đã làm được một việc tốt. Chú còn nói sẽ báo cáo lên lãnh đạo xem xét có hình thức khen thưởng đối với tôi. Lời khen của chú công an khiến tôi cảm thấy vô cùng vui sướng. Lòng tôi như nở hoa vì đã làm được một việc tốt, đem lại niềm vui cho mọi người.

Trên đường về nhà, tôi tự nhủ sẽ xin phép bố mẹ để mai vào trường nhờ thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trước toàn trường. Như vậy, các bạn sẽ có một tấm gương để noi theo. Nếu ai ai cũng thờ ơ, bàng quan với những việc chưa tốt như tôi thì liệu xã hội này có tốt đẹp được không.

Tối hôm ấy, khi ăn cơm xong, tôi đem câu chuyện nhặt được ví của buổi trưa kể cho bố mẹ nghe. Nghe xong, bố mẹ nhìn nhau mỉm cười. Bố xoa đầu tôi và nói: "Con trai của bố đã lớn thật rồi. Nhặt được của rơi mà lại đem nộp cho công an chứ chẳng dám tham lam. Bố mẹ tự hào về con". Mẹ thì ôm tôi vào lòng, thủ thỉ với tôi về những điều tốt đẹp mà tôi đã làm được. Những lời khen chân thành của người thân khiến lòng tôi ấm áp lạ kì.

Ngày hôm sau, tôi đến trường từ sớm. Vừa bước qua cổng trường, tôi liền bị các anh chị lớp Bốn gọi lại. Hóa ra chiếc ví mà tôi nhặt được chiều qua là của bác Hội trưởng Hội Phụ huynh học sinh trường. Bác vừa rút tiền ở ngân hàng để đóng học phí cho các bạn học sinh trong ban chấp hành Hội Phụ huynh thì đánh rơi. Thật may mắn là tôi đã nhặt được chứ không thì bác sẽ chẳng biết phải xử lí thế nào. Bác cảm ơn tôi mãi rồi vội vã đến phòng Tài vụ để đóng học phí cho các bạn.

Buổi chào cờ đầu tuần, tôi được thầy Hiệu trưởng tuyên dương trước toàn trường. Cả trường vỗ tay nồng nhiệt để khen ngợi một chàng trai lớp Ba dũng cảm, thật thà, không tham lam. Đó chính là phần thưởng quý giá nhất dành cho tôi. Tôi tự hứa sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt hơn nữa để xứng đáng với sự tin tưởng, yêu mến của mọi người.

Việc làm tuy nhỏ nhưng ý nghĩa của nó lại vô cùng to lớn. Từ hôm đó, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân mình phải không ngừng cố gắng để làm thật nhiều việc tốt, đem lại niềm vui cho mọi người và lan tỏa được những thông điệp tích cực ra cộng đồng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

heheh

Chiều cuối thu hôm ấy, bầu trời thành phố mang một vẻ ảm đạm rất riêng. Những đám mây xám xịt nặng trĩu trôi lững lờ, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Gió heo may lướt qua mang theo cái lạnh se sắt và mùi ẩm mốc đặc trưng của đất trời chuẩn bị chuyển mùa.

Tôi đạp chiếc xe đạp yêu quý của mình trên con đường về nhà, lòng thảnh thơi sau một buổi học cuối tuần. Chính lúc đó, khi vừa rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn đến khu chợ cũ, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít, ngắt quãng. Tiếng khóc không lớn, nhưng đủ não nề để thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi dừng xe, nhìn quanh. Phía trước một quán tạp hóa nhỏ đã đóng cửa, một bà cụ gầy gò đang ngồi co ro trên bậc thềm. Bà mặc chiếc áo khoác len cũ kỹ đã bạc màu, mái tóc trắng như cước lẫn lộn dưới vành chiếc nón lá đã sờn rách. Bên cạnh bà là chiếc xe đẩy hàng cũ kỹ, nghiêng ngả, và một mớ hàng hóa lộn xộn vương vãi trên nền đất. Có lẽ bà là người bán rau củ quanh khu này. Điều khiến tôi chú ý nhất là ánh mắt thất thần cùng với những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Tôi rón rén lại gần, hơi ngập ngừng: "Cháu chào bà ạ, bà ơi, bà có chuyện gì không ạ?"

Bà cụ giật mình, vội vàng lau nước mắt và cố nén tiếng khóc. Sau vài phút, bà chỉ vào chiếc xe đẩy với giọng run run: "Tự dưng... cái bánh xe nó gãy lìa ra, cháu ơi. Đống rau củ của bà, mớ trứng... rơi hết rồi. Chiều nay không bán được hàng thì... tối nay bà lấy gì mà ăn đây..." Bà lại bật khóc, tiếng khóc chất chứa sự bất lực và mệt mỏi.

Nhìn cảnh tượng đó, một cảm giác xót xa, lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của bà qua những giọt nước mắt. Không một chút do dự, tôi đặt chiếc xe đạp dựa vào tường và bắt tay vào việc.

Đầu tiên, tôi trở thành người thu gom. Tôi nhẹ nhàng đỡ bà cụ ngồi dựa vào tường cho thoải mái, sau đó nhanh chóng phân loại lại đống hàng hóa. Những củ khoai lang, củ sắn lăn lóc được nhặt sạch sẽ. Những quả trứng may mắn không vỡ được xếp lại cẩn thận vào chiếc rổ còn nguyên vẹn. Tôi dùng khăn giấy lau sạch bụi bẩn trên mớ rau cải còn tươi. Tôi làm việc nhanh nhẹn và im lặng, chỉ thỉnh thoảng quay sang mỉm cười trấn an bà.

Tiếp theo, tôi là một thợ sửa chữa bất đắc dĩ. Chiếc bánh xe bằng nhựa đã gãy hoàn toàn khỏi trục. Tôi nhớ đến bài học về lực và cấu trúc trong môn Khoa học. Tôi tìm thấy một đoạn dây thép nhỏ ở gần đó, bẻ cong và cố định tạm thời bánh xe vào trục bằng cách luồn dây qua các khe hở, tạo thành một "khớp nối" vững chắc nhất có thể. Chiếc xe đẩy không thể hoàn hảo như trước, nhưng ít nhất nó đã có thể lăn bánh được.

Lúc này, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa đầu tiên rơi lộp bộp, rồi nhanh chóng nặng hạt, như trút hết nỗi buồn của bầu trời xuống phố. Mọi người đi đường vội vã kéo mũ, chạy nhanh hơn. Tôi nhớ ra mình có mang theo chiếc ô gấp màu đỏ tươi trong ba lô.

Việc làm cuối cùng của tôi, và là điều khiến tôi cảm thấy ý nghĩa nhất, là trở thành người đồng hành.

Tôi mở chiếc ô đỏ, che cho bà cụ và chiếc xe đẩy. Thay vì chỉ giúp bà sửa xe và bỏ đi, tôi quyết định đứng lại. Tôi hỏi bà về đoạn đường bà thường bán hàng và ngỏ ý giúp bà đẩy chiếc xe đầy ắp hàng hóa, nay đã được chắp vá lại, đến được địa điểm bán hàng quen thuộc.

Bà cụ ngước nhìn tôi, đôi mắt đã khô nước mắt nhưng vẫn ngời lên sự ngạc nhiên và xúc động sâu sắc. "Thật sao, cháu? Cháu có vội không?"

"Cháu không vội đâu bà ạ. Mưa to thế này, cháu không nỡ để bà đi một mình."

Thế là, trong màn mưa lất phất, tôi khoác chiếc áo mưa mỏng, tay cầm chiếc ô đỏ rực, chậm rãi đẩy chiếc xe lạo xạo tiếng bánh qua con phố. Chiếc ô nhỏ bé tạo nên một vòm che an toàn cho hai bà cháu và mớ rau củ.

Khi đến được mái hiên chợ cũ, nơi bà thường bán, tôi cẩn thận giúp bà sắp xếp lại quầy hàng nhỏ. Bà cụ nắm chặt tay tôi, những ngón tay khô ráp và ấm áp, run run nói: "Bà cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu đã cứu cả bữa tối và ngày mai của bà đấy."

Nụ cười chân thành, rạng rỡ của bà cụ dưới ánh đèn đường vàng vọt đã sưởi ấm tôi hơn bất kỳ chiếc áo ấm nào. Tôi chỉ mỉm cười, cúi chào bà rồi đạp xe đi.

Khoảnh khắc đó, chiếc ô đỏ như một đốm lửa nhỏ, rực sáng trong khung cảnh ảm đạm của chiều mưa, là biểu tượng của lòng tốt giản dị. Việc tôi làm không phải là điều gì vĩ đại, chỉ là một chút kiên nhẫn, một chút kỹ năng được học và một sự đồng cảm nhỏ bé. Nhưng chính sự chân thành và niềm vui lan tỏa từ bà cụ đã khiến tôi nhận ra: hạnh phúc lớn nhất là khi ta mang lại hy vọng cho người khác. Cảm giác ấm áp, thanh thản đó còn theo tôi mãi, trở thành ký ức đẹp nhất về một chiều cuối thu tôi đã chọn dừng lại để giúp đỡ.

( cre: tài liệu gv của t )


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved