8 giờ trước

8 giờ trước
7 giờ trước
Tình mẫu tử luôn là đề tài bất tận trong thi ca bởi nó chạm đến những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người. Trong số đó, bài thơ “Thương mẹ” của Đặng Minh Mai là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện nỗi tiếc thương vô hạn dành cho người mẹ đã khuất, đồng thời gợi lên hình ảnh người mẹ tảo tần, hy sinh thầm lặng suốt một đời vì con cái.
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nỗi nhớ thương mẹ được thể hiện một cách trực tiếp và mãnh liệt. Tác giả không dùng những hình ảnh ẩn dụ phức tạp mà đi thẳng vào cảm xúc thật – nỗi đau khi mất mẹ. Nỗi nhớ không chỉ dừng lại ở tâm trí mà hiện lên qua dòng lệ rơi, là nỗi đau xé lòng không thể nguôi. Đây là sự tiếc thương chân thành, sâu sắc, cho thấy mẹ giữ một vị trí thiêng liêng không gì thay thế trong trái tim người con.
Mẹ hiện lên với hình ảnh đi qua cả đời “mưa nắng dãi dầu”, không quản khó khăn, sớm hôm tần tảo mà chẳng một lời oán than. Những từ ngữ bình dị như “bươn chải”, “sớm khuya” khiến hình ảnh mẹ trở nên gần gũi, thân thuộc, gợi nhớ đến những người mẹ nông dân chân chất, một đời lặng thầm hy sinh.
Tác giả đặc biệt nhấn mạnh đến gánh nặng tình thương mẹ mang trên vai. Không chỉ là gánh nặng vật chất, mẹ còn mang cả gánh nặng tình thương. Hình ảnh “buôn xuôi bán ngược” gợi nên cuộc sống khó nhọc, tất bật, nhưng ẩn sau đó là tình yêu thương vô điều kiện mà mẹ dành cho con. Cả đời mẹ chỉ nghĩ đến miếng cơm manh áo cho con, đến tương lai của con mà chưa một lần nghĩ cho mình.
Khi con lớn lên, có thể đỡ đần mẹ thì cũng là lúc mẹ già yếu, bệnh tật. Chỉ bằng những hình ảnh giản dị như “lưng còng”, “bữa tối, nghỉ trưa”, tác giả cho thấy tuổi già đã đè nặng lên thân thể mẹ. Nỗi đau thể xác dày vò, bệnh tật không buông tha, khiến mẹ dần cạn kiệt sức lực. Những dòng thơ khiến người đọc không khỏi chạnh lòng, xót xa cho thân phận người mẹ già cô đơn trong những năm tháng cuối đời.
Sự ra đi bất ngờ, không một lời dặn dò khiến người con càng thêm day dứt, tiếc nuối. Câu thơ ngắn, ngắt nhịp mạnh như một tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời. Dường như mọi thứ sụp đổ, ngay cả trời đất cũng xót thương. Hình ảnh nhân hoá “trời nghiêng ngả”, “ứa sầu” là một điểm nhấn nghệ thuật rất cảm động. Không chỉ người con khóc thương, mà cả không gian cũng như chia sẻ nỗi đau mất mẹ.
Dù mẹ đã rời xa trần thế, người con vẫn không nguôi hi vọng, cầu mong mẹ được an yên nơi chín suối. Lời nguyện cầu cuối bài là sự kết nối thiêng liêng giữa hai thế giới: trần gian và cõi vĩnh hằng. Tình cảm của người con không chỉ dừng lại ở trần thế, mà còn theo mẹ đến tận thế giới bên kia. Đó là biểu hiện của lòng hiếu thảo sâu sắc, tình mẫu tử bất diệt.
“Thương mẹ” là một bài thơ cảm động, được viết bằng tất cả sự chân thành, mộc mạc nhưng rất sâu sắc. Qua hình ảnh người mẹ suốt đời hy sinh và nỗi đau mất mẹ, tác giả không chỉ thể hiện tình cảm cá nhân mà còn gợi lên tình cảm chung của bao người con đối với mẹ mình. Bài thơ là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: hãy yêu thương mẹ khi còn có thể, vì một mai mẹ đi rồi, tình yêu ấy sẽ chỉ còn là nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
Top thành viên trả lời