bài làm:
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha."
Câu ca dao ấy cùng những vần thơ đầy xúc động trong bài thơ "Mẹ" đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mỗi người, gợi nhắc chúng ta về công ơn trời biển của đấng sinh thành. Từ đó, mỗi người con càng thấm thía hơn về trách nhiệm và bổn phận của mình trong việc đền đáp công ơn dưỡng dục to lớn ấy.
Công ơn của cha mẹ là sự hy sinh thầm lặng và vĩ đại nhất. Cha mẹ không chỉ mang nặng đẻ đau, cho ta hình hài, sự sống mà còn dành cả cuộc đời để lo toan, vun đắp cho tương lai của con. Những vết chân chim trên khóe mắt mẹ, tấm lưng còng của cha hay những đêm trằn trọc lo âu khi con ốm đau... tất cả đều là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ bến. Chính vì vậy, chữ "Hiếu" luôn được đặt lên hàng đầu trong đạo làm người của dân tộc Việt Nam. Đền đáp công ơn cha mẹ không phải là một sự trả nợ sòng phẳng, mà là trách nhiệm xuất phát từ lòng biết ơn chân thành và lương tâm của mỗi người con.
Trách nhiệm ấy cần được cụ thể hóa bằng những hành động thiết thực trong từng giai đoạn của cuộc đời. Khi còn nhỏ, bổn phận của con cái là ngoan ngoãn, vâng lời và kính trọng ông bà, cha mẹ. Một lời chào lễ phép, một cử chỉ quan tâm như rót nước, bóp vai khi cha mẹ mệt mỏi, hay sự nỗ lực đạt thành tích tốt trong học tập chính là món quà tinh thần quý giá nhất khiến cha mẹ vui lòng. Sự tu dưỡng đạo đức, sống trung thực và nhân ái cũng là cách để con cái giữ gìn nề nếp gia phong, làm rạng danh gia đình.
Khi trưởng thành, trách nhiệm của con cái lại càng lớn lao hơn. Đó là sự phụng dưỡng, chăm sóc cha mẹ khi tuổi xế chiều, lúc ốm đau bệnh tật. Sự phụng dưỡng này không chỉ dừng lại ở việc cung cấp vật chất đầy đủ, mà quan trọng hơn là liều thuốc tinh thần. Người già thường cô đơn và nhạy cảm, nên sự kiên nhẫn, những lời hỏi han ân cần, những bữa cơm gia đình ấm cúng là điều vô cùng cần thiết. Đừng để công việc hay những thú vui bên ngoài cuốn ta đi, để rồi khi quay đầu lại thì "cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn".
Đáng buồn thay, trong xã hội hiện đại, vẫn còn những kẻ vô ơn, bất hiếu. Có những người con mải mê chạy theo danh vọng, tiền tài mà bỏ bê cha mẹ già nơi quê nhà; có kẻ lại đùn đẩy trách nhiệm phụng dưỡng, thậm chí có hành vi ngược đãi đấng sinh thành. Đó là những hành vi đáng lên án và đi ngược lại với luân thường đạo lý, cần bị xã hội phê phán gay gắt.
Tóm lại, hiếu thảo là gốc rễ của mọi đức tính tốt đẹp. Đền đáp công ơn cha mẹ không cần phải đợi đến khi thành đạt hay giàu có, mà hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất ngay hôm nay. Mỗi chúng ta hãy sống sao cho xứng đáng với những giọt mồ hôi và nước mắt mà cha mẹ đã đổ xuống, để sau này khi nhìn lại, ta không phải cúi đầu hối tiếc. Hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể, vì "Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc/ Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không".