2 giờ trước

2 giờ trước
1 giờ trước
Có những lá thư không gửi đi, nhưng lại chứa đựng cả một đời yêu thương, hy sinh và giã biệt. “Thư gửi mẹ” của Trần Đăng Khoa là một bài thơ như thế, nơi tình cảm của người con đối với mẹ được thể hiện một cách sâu lắng, xúc động và đầy cao cả. Trước giờ ra trận, anh lính trẻ bình thản đối diện với cái chết: “Mẹ ơi, có thể trong cuộc chiến đấu này!/ Con sẽ ngã xuống”. Câu thơ như một lời từ biệt nghẹn ngào, là sự chuẩn bị trước cho mẹ về một nỗi đau có thể ập đến, nhưng ẩn sau đó là tình yêu thương bao la, đầy vị tha. Người con không chỉ nghĩ đến bản thân mà còn thấu hiểu nỗi đau chung của bao người mẹ khác trong chiến tranh: “Tờ giấy mỏng manh/ Nhưng lại nặng hơn ngàn tấn bom”. Anh mong mẹ vượt qua đau thương bằng những điều bình dị nhất: “Xin mẹ cứ đọc Kiều/ Cho căn nhà trở lại yên tĩnh” – một lời dặn nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm yêu thương. Chính tình mẫu tử thiêng liêng ấy đã trở thành điểm tựa tinh thần, giúp người lính trẻ đối mặt với cái chết trong sự thanh thản và cao thượng. Bằng thể thơ tự do, giọng thơ như lời tâm sự, kết hợp với biện pháp điệp ngữ, so sánh sâu sắc, Trần Đăng Khoa đã viết nên một khúc ca cảm động về tình mẹ con giữa thời bom đạn, khiến người đọc không khỏi bồi hồi và xúc động
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
10 giờ trước
10 giờ trước
Top thành viên trả lời