6 giờ trước

6 giờ trước
5 giờ trước
thought Chào bạn, đây là một bản kể lại truyền thuyết Thánh Gióng theo lối sáng tạo. Anh sẽ thêm vào những đoạn miêu tả nội tâm, khung cảnh và cảm xúc để câu chuyện trở nên sống động và gần gũi hơn nhé.
HUYỀN THOẠI BÊN GỐC TRE NGÀ
Vào đời Hùng Vương thứ sáu, tại ngôi làng Phù Đổng yên bình, có một đôi vợ chồng già nổi tiếng phúc hậu nhưng mãi vẫn chưa có một mụn con. Một buổi sớm mờ sương, người vợ ra đồng bỗng thấy một vết chân khổng lồ. Bà đưa chân vào ướm thử với vẻ tò mò, nào ngờ sau đó bà thụ thai.
Chín tháng mười ngày trôi qua, một cậu bé khôi ngô ra đời, đặt tên là Gióng. Nhưng lạ thay, Gióng lên ba vẫn không biết cười, biết nói, chẳng biết đi, cứ đặt đâu nằm đấy. Cha mẹ cậu buồn lắm, ánh mắt họ luôn đượm vẻ lo âu mỗi khi nhìn đứa con lặng lẽ của mình.
Thế rồi, tin dữ ập đến như cơn giông bão: giặc Ân tràn vào bờ cõi. Tiếng vó ngựa quân thù dẫm nát xóm làng, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi. Vua Hùng lo lắng sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài cứu nước.
Khi tiếng loa của sứ giả vang lên đầu làng, một phép màu đã xảy ra. Gióng bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt rực sáng như lửa cháy, cậu cất tiếng nói đầu tiên: – Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con!
Lòng bà mẹ run lên vì kinh ngạc và hạnh phúc. Khi sứ giả vào, Gióng dõng dạc truyền: – Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một roi sắt và một giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này!
Kể từ hôm đó, Gióng lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng chẳng no, áo vừa mặc xong đã đứt chỉ vì cơ thể nảy nở phi thường. Cả làng góp gạo nuôi Gióng. Tiếng chày giã gạo nhịp nhàng hòa cùng niềm hy vọng sục sôi của cả dân tộc. Ai cũng hiểu rằng, Gióng không chỉ lớn lên bằng cơm gạo, mà còn bằng lòng yêu nước và ý chí quật cường của hàng triệu con tim.
Ngày giặc đến chân núi Trâu, cũng là lúc ngựa sắt, roi sắt được mang tới. Gióng vươn vai một cái, bỗng biến thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt, mình cao hơn trượng. Anh vỗ vào mông ngựa, con ngựa sắt hí vang trời, phun ra những luồng lửa đỏ rực. Tráng sĩ mặc giáp, cầm roi, nhảy lên lưng ngựa và lao thẳng vào quân thù.
Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Trong khói lửa mịt mù, bóng tráng sĩ thoắt ẩn thoắt hiện như một vị thần. Roi sắt quật đến đâu, xác giặc ngã rạ đến đó. Tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí va chạm tạo nên một bản anh hùng ca bi tráng. Bỗng nhiên, roi sắt gãy. Không một chút nao núng, Gióng nhìn sang bên đường, thấy những bụi tre ngà óng ả, anh nhổ phăng cả bụi tre, quật túi bụi vào quân giặc. Lũ giặc tháo chạy tán loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết.
Khi bóng giặc đã sạch bóng trên bờ cõi, Gióng một mình một ngựa đi đến chân núi Sóc. Anh dừng lại, nhìn về phía làng quê yêu dấu một lần cuối – nơi có cha mẹ già, có những người dân nghèo đã nuôi anh khôn lớn. Gióng cởi bỏ bộ giáp sắt để lại bên sườn núi, rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay thẳng lên trời xanh bao la.
Nhân dân đời đời ghi nhớ công ơn. Những vết chân ngựa sắt để lại giờ thành những ao hồ liên tiếp, và những bụi tre cháy xém năm xưa giờ thành giống tre ngà màu vàng óng ả. Gióng đã ra đi, nhưng tinh thần của anh vẫn mãi là ngọn lửa cháy rực trong tâm hồn mỗi người Việt Nam về sức mạnh đoàn kết và lòng tự tôn dân tộc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời