Dưới đây là một đoạn văn miêu tả phiên chợ quê dựa trên gợi ý đã cho:
"Chợ quê tôi nằm ngay bên con sông hiền hòa, chỉ họp vào buổi sáng. Mỗi lần về thăm ngoại, tôi đều thích thú cùng bà ra chợ. Phiên chợ ấy thật đông vui và náo nhiệt."
Phiên chợ quê
Buổi sáng hôm nay, tôi thức dậy thật sớm để cùng bà ra chợ. Khi vừa bước chân đến cổng làng, tôi đã nghe thấy tiếng nói cười rộn rã của người dân. Họ đang tất bật chuẩn bị hàng hóa để mang ra chợ bán.
Chợ bắt đầu từ sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng hoàn toàn. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua những tán cây, chiếu xuống những gian hàng rực rỡ sắc màu. Không khí buổi sáng vẫn còn chút se lạnh, nhưng dần dần, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, khiến cho phiên chợ càng thêm nhộn nhịp.
Các bà, các mẹ tay xách nách mang những rổ rau, rá gạo, những bó hoa tươi thắm, những chiếc bánh trái thơm ngon... Tất cả tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và hương vị đặc trưng của phiên chợ quê.
Tôi cùng bà đi dọc theo con đường đất đỏ, ngắm nhìn từng gian hàng được bày biện đẹp mắt. Gian hàng rau củ quả với đủ loại rau xanh mướt, những quả cà chua đỏ chót, những củ khoai lang bụ bẫm, những bông cải xanh non mơn mởn... Gian hàng thịt cá với những miếng thịt heo hồng hào, những con cá tươi roi rói, những con tôm búng tanh tách... Gian hàng đồ ăn sáng với những bát xôi nóng hổi, những chiếc bánh rán giòn tan, những ly chè ngọt ngào...
Tiếng nói cười, tiếng mặc cả vang vọng khắp chợ. Những người phụ nữ nhanh nhẹn chào mời khách hàng, những đứa trẻ chạy nhảy tung tăng quanh khu vực chợ, tiếng chim hót líu lo trên cành cây... Tất cả tạo nên một bản nhạc vui tươi, rộn ràng của phiên chợ quê.
Tôi cùng bà dừng lại trước một gian hàng bán rau. Bà chọn những mớ rau tươi nhất, xanh nhất rồi trả giá. Cô bán hàng vui vẻ đồng ý. Tôi thích thú cầm trên tay những bó rau xanh mướt, ngửi mùi hương thơm ngát của chúng.
Rời khỏi gian hàng rau, tôi và bà tiếp tục đi dạo quanh chợ. Chúng tôi ghé vào gian hàng bán quần áo, chọn cho mình những bộ quần áo mới. Rồi chúng tôi lại ghé vào gian hàng bán đồ chơi, chọn cho mình những món đồ chơi xinh xắn.
Khi mặt trời đã lên cao, nắng gắt hơn, mọi người cũng bắt đầu thu dọn hàng hóa và trở về nhà. Phiên chợ dần dần trở lại vẻ yên bình, chỉ còn lại vài người lác đác đi dạo.
Tôi cùng bà ra về, lòng tràn ngập niềm vui. Phiên chợ quê thật giản dị, mộc mạc nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm ấm áp. Đó là nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ của tôi. Mỗi lần xa nhà, tôi lại nhớ da diết phiên chợ quê thân thương ấy.