3 giờ trước

2 giờ trước
2 giờ trước
Bài thơ Ai tư vãn của Lê Ngọc Hân là một khúc ai ca thấm đẫm nỗi đau buồn, cô đơn và tuyệt vọng của người phụ nữ trong hoàn cảnh éo le của số phận. Qua những hình ảnh thiên nhiên giàu sức gợi và nghệ thuật tả cảnh ngụ tình tinh tế, tác giả đã thể hiện sâu sắc bi kịch tình duyên tan vỡ cũng như nỗi buồn nhân sinh trước sự đổi thay nghiệt ngã của cuộc đời.
Ngay từ những câu thơ đầu, nỗi buồn đã bao trùm lên toàn bộ không gian thơ:
“Buồn trông trăng, trăng mờ thêm tủi,
Gương Hằng Nga đã bụi màu trong.”
Hình ảnh vầng trăng vốn tượng trưng cho sự viên mãn, hạnh phúc nay trở nên “mờ”, phủ bụi, như chính số phận người phụ nữ đang bị vùi lấp trong đau khổ. Trăng không còn sáng, gương Hằng Nga không còn trong, tất cả đều nhuốm màu phai tàn, lạnh lẽo. Cảnh vật vì thế cũng mang tâm trạng buồn thương, đồng cảm với nỗi đau của con người. Khi “nhìn gương”, người phụ nữ càng thêm “thẹn tấm lòng”, bởi mối “thiên duyên” nay đã trở nên “lạnh lẽo”, đơn côi như “đêm đông biên hà”. Nỗi đau không chỉ là mất mát tình yêu mà còn là cảm giác tủi phận, bất lực trước số mệnh.
Sang khổ thơ tiếp theo, nỗi buồn tiếp tục lan sang cảnh hoa và chim:
“Buồn xem hoa, hoa buồn thêm thẹn,
Cánh hải đường đã quyện giọt sương.”
Hoa hải đường – biểu tượng của vẻ đẹp, tình duyên – giờ đây cũng cúi đầu, đẫm sương lạnh. Cảnh hoa buồn chính là sự phản chiếu tâm trạng tủi hờn, xót xa của nhân vật trữ tình. Đặc biệt, hình ảnh chim uyên ương, phượng hoàng – những biểu tượng cho hạnh phúc lứa đôi – lại hiện lên trong cảnh “chiếc bóng”, “lẻ đôi”. Điều đó càng khắc sâu bi kịch chia lìa, cô độc của người phụ nữ, khiến nỗi đau trở nên “đoạn trường”, quặn thắt.
Hai câu thơ tiếp theo mang tính khái quát cao:
“Cảnh nào cũng ngùi ngùi cảnh ấy,
Tiệc vui mừng còn thấy chi đâu?”
Dù là cảnh gì, ở đâu, cũng chỉ gợi thêm nỗi buồn. Ngay cả những điều từng gắn với niềm vui, hạnh phúc, nay cũng trở nên vô nghĩa. Tâm trạng u uất đã chi phối toàn bộ cái nhìn của con người đối với thế giới xung quanh, khiến cuộc sống chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn.
Khép lại bài thơ là triết lí buồn về kiếp người:
“Phút giây bãi bể nương dâu,
Cuộc đời là thế, biết hầu nài sao?”
Hình ảnh “bãi bể nương dâu” gợi sự đổi thay khôn lường của cuộc đời. Hạnh phúc mong manh, số phận con người nhỏ bé trước vòng xoay nghiệt ngã của thời gian và lịch sử. Câu hỏi tu từ cuối bài vang lên như một tiếng thở dài cam chịu, thể hiện sự bất lực và đau xót trước thực tại không thể đổi thay.
Tóm lại, Ai tư vãn là một bài thơ giàu giá trị nhân văn, thể hiện sâu sắc nỗi đau của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Với nghệ thuật tả cảnh ngụ tình tinh tế, hình ảnh giàu sức biểu cảm và giọng điệu ai oán, Lê Ngọc Hân đã để lại một tác phẩm lay động lòng người, đồng thời bộc lộ niềm cảm thương sâu sắc đối với số phận con người trong cơn bể dâu của cuộc đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời