
3 giờ trước
3 giờ trước
II. Viết
Câu 2:
Trong thời đại toàn cầu hóa, thế giới trở nên phẳng hơn, khoảng cách giữa các quốc gia dần được thu hẹp nhờ vào sự phát triển mạnh mẽ của khoa học, công nghệ và giao lưu kinh tế
văn hóa. Hội nhập quốc tế đã mang đến cho mỗi quốc gia, đặc biệt là Việt Nam, những cơ hội lớn để phát triển mọi mặt đời sống, trong đó có văn hóa. Tuy nhiên, đi kèm với những cơ hội ấy là không ít thách thức, đặc biệt là trong việc bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa truyền thống. Là một người trẻ, tôi nhận thấy đây là vấn đề cần được quan tâm sâu sắc để vừa tận dụng được lợi thế của hội nhập, vừa giữ gìn giá trị văn hóa của dân tộc.
Trước hết, không thể phủ nhận rằng hội nhập quốc tế đã mang lại nhiều cơ hội lớn trong việc bảo tồn và phát triển văn hóa truyền thống. Nhờ sự phát triển của công nghệ thông tin và mạng xã hội, những giá trị văn hóa đặc sắc của dân tộc như áo dài, tranh Đông Hồ, nhã nhạc cung đình Huế, nghệ thuật tuồng chèo,
có cơ hội được quảng bá rộng rãi ra thế giới. Những lễ hội truyền thống, phong tục tập quán và ẩm thực Việt Nam cũng ngày càng được nhiều bạn bè quốc tế biết đến. Hơn nữa, hội nhập giúp chúng ta có cơ hội học hỏi cách thức bảo tồn văn hóa của các quốc gia khác, áp dụng những chính sách phù hợp để giữ gìn và phát huy bản sắc dân tộc. Các sản phẩm thủ công mỹ nghệ, nghệ thuật dân gian cũng có điều kiện phát triển mạnh mẽ hơn khi được giới thiệu đến thị trường quốc tế.
Tuy nhiên, bên cạnh những cơ hội, hội nhập quốc tế cũng đặt ra không ít thách thức. Một trong những nguy cơ lớn nhất chính là sự mai một của bản sắc văn hóa dân tộc trước sự xâm nhập mạnh mẽ của văn hóa ngoại lai. Giới trẻ ngày nay dễ dàng tiếp xúc với những xu hướng thời trang, âm nhạc, phim ảnh, ẩm thực từ nước ngoài, đôi khi họ bị cuốn theo mà quên mất những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc mình. Nguy cơ “Tây hóa” hay “Hàn hóa” trong lối sống, ngôn ngữ, tư duy là điều không thể phủ nhận. Nhiều bạn trẻ dần quên đi những phong tục tập quán truyền thống, không còn mặn mà với những trò chơi dân gian hay các loại hình nghệ thuật cổ truyền của dân tộc.
Ngoài ra, sự phát triển của kinh tế thị trường cũng tạo nên thách thức trong việc bảo tồn văn hóa. Nhiều giá trị truyền thống bị thương mại hóa một cách thái quá, làm mất đi ý nghĩa gốc ban đầu. Ví dụ, một số lễ hội dân gian ngày nay đã bị biến tướng thành những sự kiện mang tính thương mại, đặt lợi ích kinh tế lên trên giá trị văn hóa. Bên cạnh đó, một số nét văn hóa truyền thống bị lãng quên vì không còn phù hợp với đời sống hiện đại, dẫn đến nguy cơ mai một theo thời gian.
Trước thực trạng này, việc bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa truyền thống cần được thực hiện song song với quá trình hội nhập. Trước hết, cần có sự vào cuộc của các cơ quan quản lý văn hóa trong việc gìn giữ những giá trị truyền thống qua các hoạt động giáo dục, truyền thông và chính sách hỗ trợ. Quan trọng hơn, mỗi người trẻ chúng ta cần nâng cao nhận thức về văn hóa dân tộc, tự hào về những giá trị truyền thống và có trách nhiệm lan tỏa chúng đến cộng đồng. Chúng ta có thể kết hợp công nghệ hiện đại với văn hóa truyền thống, sáng tạo những cách thức mới để đưa văn hóa dân tộc đến gần hơn với giới trẻ. Ví dụ, nhiều bạn trẻ đã sử dụng mạng xã hội để giới thiệu ẩm thực Việt, phát triển những sản phẩm thời trang mang đậm yếu tố truyền thống nhưng vẫn phù hợp với hơi thở thời đại.
Tóm lại, hội nhập quốc tế là xu hướng tất yếu, mang đến nhiều cơ hội nhưng cũng đặt ra thách thức lớn trong việc bảo tồn và phát triển văn hóa truyền thống. Để giữ gìn bản sắc dân tộc, mỗi người trẻ cần ý thức được trách nhiệm của mình, biết chọn lọc những giá trị phù hợp và có những hành động thiết thực để lan tỏa văn hóa Việt Nam ra thế giới. Chỉ khi làm được điều đó, chúng ta mới có thể vừa hội nhập thành công, vừa giữ được hồn cốt của dân tộc giữa dòng chảy toàn cầu hóa.
3 giờ trước
I. ĐỌC HIỂU
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính.
Câu 2: Những câu chuyện của quê nhà mẹ kể cho nhân vật anh là gì?
Câu 3: Biện pháp tu từ trong câu văn: "Mãi mãi trong hình dung, quê anh như cụm bông gòn vừa bong ra khỏi trái, bay bâng quơ ở thờ đậu đâu cũng được."
Câu 4: Vì sao những câu chuyện của chị Hai lại khác với câu chuyện của mẹ?
Câu 5: Vai trò của quê hương đối với mỗi người (5-7 dòng). Quê hương không chỉ là nơi ta sinh ra và lớn lên mà còn là "chiếc nôi" nuôi dưỡng tâm hồn và định hình bản sắc của mỗi cá nhân. Đối với mỗi người, quê hương giống như một điểm tựa tinh thần vững chãi, là bến đỗ bình yên để ta tìm về sau những mệt mỏi, giông bão của cuộc đời. Những giá trị văn hóa, tình làng nghĩa xóm và những kỷ niệm tuổi thơ chính là sợi dây liên kết giúp chúng ta không bị lạc mất bản ngã giữa dòng đời xô bồ. Thiếu đi tình yêu quê hương, tâm hồn con người dễ trở nên khô cằn và mất đi gốc rễ.
II. VIẾT
Câu 1: Phân tích sự thay đổi trong cảm nhận về quê hương của nhân vật "anh" (200 chữ).
Trong đoạn trích, sự thay đổi cảm nhận của nhân vật "anh" về quê hương trước và sau khi mẹ qua đời mang lại sự xót xa sâu sắc. Trước đây, khi mẹ còn sống, quê hương hiện lên qua lời kể của mẹ như một miền cổ tích dịu dàng, đầy màu sắc và hương vị (mùi canh chua, hoa so đũa). Quê nhà lúc đó là "bóng mát", là sợi dây tình cảm kết nối anh với nguồn cội, giúp anh xua tan những áp lực của cuộc sống mưu sinh. Tuy nhiên, sau khi mẹ mất, "bóng mát" ấy cũng hóa đất. Quê hương trong thực tại hiện ra qua lời chị Hai đầy trần trụi và đau lòng với những tệ nạn, sự băng hoại đạo đức. Anh nhận ra quê hương không còn là "cụm bông gòn" thanh bình đứng ngoài giông tố nữa mà đã bị cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã của đời sống. Sự thay đổi này cho thấy nỗi mất mát lớn lao: mẹ mất đi cũng là lúc thiên đường tuổi thơ và sự bình yên trong tâm hồn anh về quê nhà bị rạn vỡ.
Câu 2: Nghị luận về bảo tồn văn hóa truyền thống trong thời kì hội nhập (600 chữ).
Thế giới ngày nay giống như một "ngôi làng toàn cầu", nơi mà ranh giới giữa các quốc gia đang dần mờ đi bởi sự giao thoa mạnh mẽ về kinh tế và công nghệ. Hội nhập quốc tế mang đến cho chúng ta những cơ hội chưa từng có để tiếp cận tri thức nhân loại, nhưng đồng thời cũng đặt ra một thử thách sống còn: Làm thế nào để "hòa nhập mà không hòa tan", để bảo tồn và phát triển vốn văn hóa truyền thống quý báu của cha ông?
Văn hóa truyền thống không phải là những gì cũ kỹ, lỗi thời cần cất vào bảo tàng. Đó là "chứng minh thư" của một dân tộc, là sợi dây kết nối chúng ta với nguồn cội, từ những câu hò điệu lý, phong tục tập quán đến lối sống trọng tình trọng nghĩa. Trong bối cảnh hội nhập, văn hóa chính là sức mạnh nội sinh. Khi chúng ta đứng trước những làn sóng văn hóa ngoại lai đầy hấp dẫn từ phim ảnh, âm nhạc hay lối sống phương Tây, nếu không có một nền tảng văn hóa dân tộc vững chắc, chúng ta rất dễ trở thành những "bản sao" mờ nhạt, mất đi cá tính riêng biệt trên bản đồ thế giới.
Thực tế đáng buồn là hiện nay, một bộ phận người trẻ đang dần thờ ơ với văn hóa truyền thống. Có những bạn trẻ am hiểu tường tận về lịch sử, văn hóa của các nước bạn nhưng lại mơ hồ về lịch sử nước nhà, hay cảm thấy những làn điệu dân ca thật khó nghe, xa lạ. Đó là một lỗ hổng lớn trong tâm hồn. Tuy nhiên, nhìn ở góc độ tích cực, hội nhập lại chính là "đòn bẩy" để chúng ta làm mới truyền thống. Chúng ta có quyền hy vọng khi thấy những tà áo dài cách tân xuất hiện trên đường phố, những bài nhạc trẻ mang âm hưởng nhạc cụ dân tộc đạt hàng triệu lượt xem trên mạng xã hội, hay những dự án phục dựng cổ phục của những người trẻ đầy tâm huyết.
Từ góc nhìn của một người trẻ, tôi tin rằng bảo tồn không có nghĩa là giữ nguyên trạng một cách cứng nhắc, mà phải là "bảo tồn động". Chúng ta cần thổi vào những giá trị cũ luồng sinh khí của thời đại mới. Thay vì ép buộc giới trẻ phải yêu những gì họ chưa hiểu, hãy dùng chính công nghệ, mạng xã hội và tư duy sáng tạo để khiến văn hóa truyền thống trở nên gần gũi, sống động và thú vị hơn. Văn hóa chỉ thực sự sống khi nó hiện diện trong đời sống hàng ngày, trong cách chúng ta ứng xử, trong niềm tự hào khi giới thiệu về đất nước với bạn bè quốc tế.
Cuối cùng, việc giữ gìn bản sắc không phải là trách nhiệm của riêng các nhà văn hóa, mà là của mỗi cá nhân, đặc biệt là thế hệ trẻ - những chủ nhân của tương lai. Chúng ta hãy bắt đầu từ việc trân trọng những câu chuyện kể của bà, của mẹ, tìm hiểu về một làng nghề truyền thống hay đơn giản là giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt.
Hội nhập là để vươn cao, nhưng nếu không có gốc rễ sâu bền trong lòng đất quê hương, cây đại thụ dân tộc sẽ dễ dàng bị gục ngã trước những cơn gió lốc của thời đại. Giữ gìn văn hóa truyền thống chính là giữ gìn linh hồn của dân tộc, để dù đi bất cứ đâu, chúng ta vẫn biết mình là ai và tự tin khẳng định vị thế của mình trên trường quốc tế.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
27/12/2025
Top thành viên trả lời