Hà Đông, ngày 14 tháng 12 năm 2021
Trang xa nhớ!
Cảm ơn cậu đã gửi thư cho mình! Việc cậu nhờ mình hôm trước, ngay sáng nay mình đã hoàn thành rồi. Cô Hồng Hà, hiệu trưởng trường tiểu học Đoàn Kết đã giúp đỡ mình rất nhiều để hoàn thành đề án giáo dục đó.
Dạo này cậu có khỏe không? Công việc ở trên đó vẫn khá chứ? Ở Thái Nguyên, đồ dùng giảng dạy chắc vẫn còn nhiều thiếu thốn nhỉ? Còn mình ở dưới này, tòa soạn cũng tạo nhiều điều kiện đi đây đi đó viết bài, thu nhập cũng tạm ổn. Nói chung là đủ mình sắm sửa thôi, còn đâu, phần ông xã nuôi cả nhà.
Thật là tiếc cho cậu vì không được về thăm trường. Sau hai mươi năm, cái tên trường tiểu học Đoàn Kết tuy vẫn chưa thay đổi, có lẽ là vì các thầy cô muỗn giữ truyền thống của trường; nhưng trường thì có nhiều đổi thay lắm. Cậu biết không? Mình đã nhắm đúng ngày 20 - 11 để về trường đấy. Không khí chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam cộng thêm khí trời mát mẻ của mùa thu làm mình càng thêm náo nức, hồ hởi như chính mình vẫn còn là học sinh của trường vậy. Cái con đường đất tồi tàn ngày xưa dẫn từ cổng vào sân trường chúng mình nay đã được đổ bê tông phẳng phiu, hai bên đường còn trồng cả hoa loa kèn nữa, rất đẹp! Cả sân trường cũng được láng xi măng và chia ô gọn gàng, chẳng bù cho chúng mình ngày xưa nhỉ. Cậu còn nhớ không, có một lần chúng mình đi học muộn, hai đứa chạy vắt chân lên cổ mà chạy. Trời mưa, sân trường ướt và trơn nhiều, mình còn bị ngã và sứt mất một cái răng cửa, vừa tức, vừa đau lại vừa buồn cười. May mà sau này thay răng cửa đi, nó mới lại bình thường, không thì bây giờ ế chồng chết! Cô Hồng Hà ngày xưa dạy đội tuyển chúng mình nay đã là hiệu trưởng, tóc cô đã bạc đi nhiều, da cũng nhăn hơn, không còn trắng hồng và căng mịn như ngày xưa chúng mình thường mơ ước nữa. Cô dẫn mình vào trường, qua hàng liễu xanh quanh ao cá, mình đã thấy thấp thoáng ngôi trường cao cao, vàng vàng. Tim mình đập liên hồi, nước mắt mình như muốn ứa ra. Mình cảm nhận được điều đó vì tay cầm máy ảnh của mình đang run lên, sống mũi thi cay cay. Chao ôi! Biết dùng từ gì nhỉ? Bước chân mình lúc đó không biết như chậm hơn, sững lại hay nó đang muốn chạy lại gần nữa khi trước mặt mình là một ngôi trường tiểu học cao năm tầng, to bề thế và rất sạch đẹp. Mình thực lấy làm kinh ngạc về điều đó. Hôm nào, mình gửi ảnh lên cho cậu tận hưởng cảm giác ấy luôn. Cái cảm giác mà biết bao nhiêu cảm xúc vui, buồn, ngạc nhiên, xúc động cứ lộn tùng phèo lên trong tâm trí mình. Trường được quét sơn bóng rất mịn và đẹp, cửa sổ các phòng toàn bằng kính cách âm không như ngói trường ngói đỏ cấp bốn mà ngày xưa bọn mình từng học, đường thì kém chất lượng, lại hay lở vách. Qua cô Hà, mình được biết rằng trường hiện có ba mươi lăm lớp học, với hơn ba mươi thầy cô giáo. Đang mải nói chuyện, bỗng mình giật mình vì tiếng trống trường vang lên. Mình mới để ý chiếc trống đã được thay mới. Từ khắp các góc sân trường, các em học sinh đã ngưng những trò chơi của mình để tập trung lại phía trước tiền sảnh, nhanh chóng xếp ghế thẳng hàng đặt biển tên lớp trước mặt: Lớp 5A, lớp 5B, rồi 5C, 5D, 5E, 5G, 51; 4A,.„ 41; 3A, 31; 2A,.„ 21; 1A,... 1I. Trên tiền sảnh là một tấm vải xanh rộng được căng ra làm phông, trên có dán chữ trắng: Chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11-2021. Có đặt phía trước rất nhiều lẵng hoa đẹp, mình cũng mang bó hoa tươi thắm đến tặng các thầy cô. Có nhiều thầy cô khóa mới còn trẻ hơn mình nhưng trong đó có một gương mặt quen thuộc mà nhìn qua mình đã nhận ra và chắc cô đã thoáng nhận ra. Cô Lan!, mình chạy đến ôm chầm lấy cô, biết bao ánh mắt hướng vào nhưng mình không cảm thấy ngượng vì hành động trẻ con này, mình vẫn cứ muốn ôm cô mãi, nước mắt cả hai cô trò ứa ra ướt đẫm cả vai áo. Hai cô trò cùng ngồi ôn lại kỉ niệm cũ và tận hưởng không khí náo nức của ngày nhà giáo Việt Nam, nghe những tiết mục văn nghệ của các em học sinh mình như thấy lại hình ảnh chúng mình ngày xưa. Dưới gốc cây phượng vĩ kia, chúng mình đã cùng nhau ôn bài, chơi trò bập bênh và ghép hình cánh bướm ép vào vở. Góc sân chỗ gần phòng hiệu trưởng trước kia là nơi cả lớp mình cùng cô Lan chơi trò mèo đuổi chuột. Những cảm xúc, kỉ niệm bồi hồi như đang quay trở lại với rnình. Sau buổi lễ, cô Hồng Hà lại dẫn mình di một vòng quanh trường và các lớp học để chụp ảnh. Các bảng của trường đều đã được hay bằng máy chiếu, trang thiết bị đèn quạt và công cụ giảng dạy đầy đủ và rất hiện đại. Nên công việc giảng dạy đã bớt khó khăn hơn. Học sinh thì mỗi em một bàn ngăn nắp, sạch sẽ. Cô dẫn mình qua phòng truyền thống của trường, căn phòng rộng cheo đầy những bằng khen của Bộ Giáo dục và Đào tạo trao tặng, còn có những huân chương, cờ lưu niệm, giấy khen về văn nghệ, thể thao. Trang ơi! Cậu biết không? Chính giữa bức tường là ảnh các lớp học sinh đạt học sinh giỏi tỉnh và thị xã từ trước đến nay, có cả tớ, cậu, Hiền, Trang B và Phương Linh, Đức Anh nữa. Cô dẫn mình đến phòng hiệu trưởng để bàn về vấn đề giáo dục phổ thông ở đây, mình đã ghi chép hết những tiến bộ về cải cách giáo dục. Ngay tối nay, mình sẽ gửi cho cậu bức thư này và công việc trên giấy tờ đó. Mình cùng sẽ gửi lên cho cậu những bức ảnh về trường, về căng tin, về sân trường rợp bóng cây xanh và hoa nở, về cả các thầy cô giáo và học sinh trong trường. Mình hi vọng cậu sẽ hài lòng về việc cậu đã nhờ mình.
Chúc cậu và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc! Nhớ viết thư xuống cho mình nhé! Ngay ngày mai, mình sẽ đón xe trở về Gia Lâm, hôm nào cậu xuống chơi, nhớ gọi cho mình để hai bọn mình cùng về lại thăm trường nhé!
Bạn thân của cậu
Bích Diệp
Bài 36. Vùng Đồng bằng sông Cửu Long (tiếp theo)
Đề thi vào 10 môn Văn Đồng Tháp
Bài 20
Đề thi vào 10 môn Văn Bắc Kạn
Bài 17