Trong giai đoạn từ 1943 đến 1983, diện tích rừng tự nhiên của Việt Nam đã giảm mạnh. Tổng diện tích rừng tự nhiên từ 14,3 triệu ha xuống còn 6,8 triệu ha.
Nguyên nhân của sự biến động này có thể liên quan đến các yếu tố sau:
- Chiến tranh và khai thác gỗ: Trong giai đoạn này, Việt Nam đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh, gây thiệt hại nặng nề cho môi trường và rừng. Khai thác gỗ để đáp ứng nhu cầu vật liệu xây dựng và sản xuất cũng đã làm giảm diện tích rừng tự nhiên.
- Đất đai và phát triển kinh tế: Sự gia tăng dân số, khai hoang diễn ra mạnh mẽ và phát triển kinh tế đã đẩy mạnh việc chuyển đổi đất rừng thành đất nông nghiệp, đất đô thị và khu công nghiệp.
Trong giai đoạn từ 1983 đến 2020, diện tích rừng tự nhiên đã tăng trở lại. Tổng diện tích rừng tự nhiên là 10,3 triệu ha, đã tăng từ 6,8 lên 10,3 triệu ha.
Có một số nguyên nhân dẫn đến sự biến động này:
- Chính sách bảo vệ môi trường: Việt Nam đã thực hiện các chính sách bảo vệ môi trường và tái khôi phục rừng. Sự tập trung vào việc trồng cây và bảo vệ rừng đã giúp tăng diện tích rừng tự nhiên.
- Nhận thức về giá trị của rừng: Công chúng và các tổ chức đã nhận thức rõ hơn về vai trò quan trọng của rừng trong việc duy trì hệ sinh thái và bảo vệ môi trường.