20/03/2024
20/03/2024
Đã có ý kiến cho rằng: “thơ ca là tiếng hát của trái tim, là nơi dừng chân của tinh thần. Do đó không đơn giản, mà cũng không thần bí thiêng liêng” Đúng như vậy, mỗi bài thơ là một đứa con tinh thần do nhà thơ sáng tạo ra. Đứa con đó là sự kết tinh của tư tưởng và cảm xúc, tạo nên cảm xúc có mạnh mẽ, mãnh liệt thì bài thơ đó mới có giá trị. Vì vậy thơ chính là hiện thân của cảm xúc. Như Diệp Tiến đã từng nói: “thơ là tiếng lòng”. Bàn về điều này nhà thơ Bằng Việt đã cho rằng “tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ ca là cảm xúc” và bài thơ “Dạ khúc cho vầng trăng” của thi sĩ Vũ Duy Thông chính là minh chứng rõ nét nhất và cho ý kiến của Bằng Việt.
Huy Trực đã từng nói: “thơ là rượu tựa thế gian” mà đã là rượu thì phải say hay chính cái men rượu làm người ta say, chính cái là cái cảm xúc trong thơ làm đắm chìm lòng người đó chính là tiêu chuẩn vĩnh cửu để đánh giá thơ, mà Bằng Việt đã nhận định tiêu chuẩn là thước đo chuẩn mực để đánh giá một đối tượng. Có nhiều loại tiêu chuẩn khác nhau và các tiêu chuẩn có thể thay đổi theo thời gian thế nhưng “tiêu chuẩn vĩnh cửu” là cái thước đo chuẩn mực có giá trị bất biến đúng với mọi thời đại.
Cảm xúc chính là những cung bậc tình cảm, cảm xúc con người. Vậy bản chất ý kiến của Bằng Việt là sự khẳng định thước đo để đánh giá giá trị tác phẩm thơ ca ở mọi thời đại, là yếu tố tình cảm, cảm xúc. Từ xưa đến nay cảm xúc luôn là kim chỉ đường cho mỗi bài thơ chỉ có cảm xúc chân thành mới là yếu tố níu giữ trái tim người đọc, “bài thơ chính là tâm hồn” – M. Gorki. Nói tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ ca là cảm xúc quả không sai bởi đó chính là sự xuất phát từ đặc trưng của thơ ca, thơ là tiếng nói của tình cảm, cảm xúc. Nếu không có cảm xúc thì người nghệ sĩ không thể sáng tạo nên những vần thơ hay, ngôn từ chỉ là những xác chữ vô hồn nằm thẳng đó trên trang giấy, nhiệm vụ của người sáng tác thơ là phải thổi vào thơ những cảm xúc, tình cảm chân thành. Nói như Ngô Thì Nhậm “thi sĩ phải xúc động hồn thơ cho ngọn bút có thần”.
Thơ là người thư kí trung thành của trái tim, văn học phản ánh đời sống của con người. Với thơ ca cuộc sống không phải chỉ là hiện thực xã hội bên ngoài mà còn là đời sống tâm hồn tình cảm phong phú của chính nhà thơ, không phải những lời giáo huấn khô khan, những triết lý khó hiểu. Thơ cũng là hiện thân của cuộc đời, nhưng với những cảm xúc của nhà thơ nó trở thành những bản nhạc đi vào tâm trí người ta nhẹ nhàng và du dương. Như Xuân Diệu đã từng nhận định: “thơ là hiện thực, thơ là cuộc đời, thơ còn là thơ nữa”. Cảm xúc trong thơ cũng không phải thứ cảm xúc nhàn nhạt, đó là tình cảm ở mức độ mãnh liệt nhất, thôi thúc người nghệ sĩ cầm bút sáng tác.
Soi chiếu vào bài thơ ta thấy rõ được những cảm xúc mà thi sĩ bày tỏ Đoạn thơ này miêu tả hình ảnh người mẹ đang đưa con vào giấc ngủ, đưa hình ảnh trăng vào dòng thơ cho thấy đối với mẹ trăng là người bạn tri ân tri kỉ:
Trăng non ngoài cửa sổ
Mảnh mai như lá lúa
Thổi nhẹ thôi là bay
Con ơi ngủ cho say
Để trăng thành chiếc lược
Chải nhẹ lên mái tóc
Để trăng thành lưỡi cày
Rạch bầu trời khuya nay
Mẹ luôn mong con có giấc ngủ ngon lành để mơ tới những điều tốt đẹp. Trăng trong lời ru của mẹ được miêu tả manh mai như con người, hình dáng đẹp đẽ dịu dàng, duyên dáng. Trăng thành chiếc lược để chải tóc cho con, trăng thành lưỡi cày để rạch bầu trời, trăng được trở thành những vật dụng quen thuộc hàng ngày của người con, của người mẹ hàng ngay, mong muốn con sẽ gặp được may mắn và niềm hạnh phúc trong tương lai. Người mẹ so sánh trăng non với lá lúa để chỉ sự trong sáng, chỉ đến hình ảnh quen thuộc với cuộc sống hàng ngày của con người Việt Nam ta. Từ đó, mẹ muốn ghi vào trong tâm trí con về tình yêu thiên nhiên, yêu những cái nhỏ bé gần gũi, quen thuộc giản dị nhất trong cuộc sống của mình. Mai sau con lớn lên con sẽ luôn nhớ tới những lời ru ấm áp của mẹ vào mỗi đều, đã tưới mát tâm hồn con, cho con những giấc ngủ say.
Người mẹ nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ bé nhỏ của nhà mình, thấp thoáng giữa cành cây:
Trăng thấp thoáng cành cây
Tìm con ngoài cửa sổ
Cửa nhà mình bé quá
Trăng lặn trước mọi nhà
Vai mẹ thành võng đưa
Theo con vào giấc ngủ
Trăng thành con thuyền nhỏ
Đến bến bờ tình yêu…
Lời mẹ hát trăng tìm con ngoài cửa sổ, giống như một người bạn muốn tìm bạn để chơi cùng, nó thân thuộc, gần gũi đến lạ. Mẹ nhìn thấy trăng ngoài cửa sổ và sẽ lặn trước mọi nhà, vì vậy mẹ muốn đưa trăng vào giấc ngủ của con càng sớm càng tốt. Mẹ như võng đưa trong khi đưa con vào giấc ngủ, mẹ bế con, ru con nhẹ nhàng theo nhịp thơ. Người mẹ còn so sánh trăng và con thuyền nhỏ đến bến bờ tình yêu, chứa đầy hi vọng của mẹ, mong ước sau này con sẽ có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Như vậy qua bài thơ Vội vàng ta thấy ý kiến của Bằng Việt hoàn toàn đúng đắn. Nó không chỉ đúng với mọi thời đại, mọi dân tộc mà còn đúng với mọi hình thức. Bằng Việt chỉ đề cao cảm xúc chứ không hề tuyệt đối hóa vai trò của cảm xúc, coi nhẹ tài năng của người cầm bút. Nếu chỉ có cảm xúc tuôn trào mà không có tài năng thơ ca đủ chín độ, câu chữ tứ thơ non nớt, vụng về thì cũng không thể có thơ hay và cảm xúc của thi sĩ không thể chuyển tải trọn vẹn đến người đọc. Ý kiến của Bằng Việt có giá trị với cả hoạt động sáng tác và tiếp nhận thơ ca, thi sĩ trước hết phải có tâm hồn giàu cảm xúc, sống sâu sắc trọn vẹn với từng khoảnh khắc cuộc đời, để có thể có những cảm xúc mãnh liệt, dồi dào trên mỗi trang thơ
“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy”
(thơ đề trên Thơ)
Còn độc giả đến với thơ ca trước hết cần đến lòng mình để cảm nhận những nỗi niềm tâm sự người nghệ sĩ gửi vào trong trang viết. “Dạ khúc cho vầng trăng” là tác phẩm hay minh chứng thuyết phục cho ý kiến của Bằng Việt, với một dòng cảm xúc dạt dào như tình mẹ như một khúc ca. Có lẽ đây sẽ là nguyên nhân khiến tác phẩm đi vào lòng người đọc mọi thời đại, và có ý nghĩa bây giờ và cả mai sau.
20/03/2024
An LêTừ xưa đến nay, vầng trăng như một nàng thơ, một người bạn tri âm tri kỉ với con người. Ánh trăng với nét đẹp tinh khôi đã chạm đến biết bao tâm hồn thi sĩ, để rồi những tác phẩm, những hồn thơ bay bổng, trong sáng được ra đời. Và nhắc đến ánh trăng, ta không thể không kể đến nhà thơ Duy Thông cùng tác phẩm “Dạ khúc cho vầng trăng”. Đúng như nhận định "Tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ ca là cảm xúc”.
Thơ là hình thức sáng tác văn học phản ánh cuộc sống, thể hiện những tâm trạng, những cảm xúc mạnh mẽ bằng ngôn ngữ hàm súc, giàu hình ảnh và nhất là có nhịp điệu. Tiêu chuẩn: Thước đo, chuẩn mực đánh giá một đối tượng. Có nhiều loại tiêu chuẩn khác nhau và tiêu chuẩn có thể thay đổi theo thời gian. Tiêu chuẩn vĩnh cửu: thước đo, chuẩn mực có giá trị bất biến, đúng với mọi thời đại. Thơ là tiếng nói của tình cảm, cảm xúc, những rung động và trăn trở day dứt của thi nhân trước cảnh huống cụ thể sinh động của con người, cuộc sống, nhưng đó phải là những tình cảm, cảm xúc đã đạt đến độ mãnh liệt nhất, thôi thúc người nghệ sĩ cầm bút sáng tác. Lacmactin đã từng tâm sự "Thế nào là thơ? Nó không chỉ là một nghệ thuật, nó là sự giải thoát của lòng tôi" . Thiếu đi rung động, cảm xúc, trăn trở.. thì thơ ca không thể sinh thành, cất cánh, có giá trị và nếu vẫn viết thì bài thơ đó sẽ chỉ là những câu chữ vô hồn, những "xác chữ" thẳng đơ trên trang giấy. Khi Lê Quý Đôn khẳng định: "Thơ khởi phát từ lòng người" là muốn nhấn mạnh: Tình cảm sẽ quyết định sự sinh thành của thơ. Cùng quan điểm này, Nguyễn Đình Thi cũng cho rằng: "Thơ là tiếng nói đầu tiên, tiếng nói thứ nhất của tâm hồn khi đụng chạm tới cuộc sống". Khi Ngô Thì Nhậm mong muốn: "Hãy xúc động hồn thơ cho ngọn bút có thần" và Xuân Diệu quan niệm: "thơ hay lời thơ chín đỏ trong cảm xúc", là khẳng định tình cảm sẽ quyết định đến chất lượng, đến giá trị của thơ.. Ngay chính Chế Lan Viên trong"Tiếng hát con tàu" cũng đã thấm thía: "Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép". Như vậy có tình cảm, cảm xúc mãnh liệt thì mới có thơ ca, nên muốn đánh giá một tác phẩm thơ hay hay không hay phải căn cứ vào yếu tố đầu tiên đó là cảm xúc của nhà thơ. Cảm xúc trong thơ bao giờ cũng phải liền với hiện thực đời sống bởi thơ ca cũng như những loại hình nghệ thuật khác có chức năng phản ánh cuộc sống. Nếu trong văn xuôi đấy là một hiện thực cuộc sống bộn bề với những mảng màu sáng tối, với những tình tiết, chi tiết, nhân vật.. thì trong thơ, hiện thực đó đã được chắt lọc thành cảm xúc, tâm trạng của nhà thơ. "Thơ là người thư kí trung thành của những trái tim" (Đuy-Blây), nên bên cạnh việc phản ánh hiện thực, thơ ca còn phản ánh đời sống tâm hồn, tình cảm của thi sĩ. "Đọc một câu thơ hay nghĩa là ta bắt gặp tâm hồn một con người" (Atona Phrăng xơ). Và "Thơ ca là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm" (Vôn -te)
Bài thơ “Dạ khúc cho vầng trăng” là một tác phẩm lãng mạn, sâu sắc. Qua hình ảnh trăng non cùng khúc hát ru ngọt ngào, êm ái của mẹ đi vào giấc ngủ của con một cách nhẹ nhàng, sâu lắng đã mở ra một không gian yên bình, trong sáng. Bên cạnh đó còn hiện lên tình cảm sâu sắc, vô bờ của mẹ dành cho người con của mình.
Mở đầu bài thơ, vầng trăng như một phần của kí ức tuổi thơ, cùng mẹ chăm sóc và đồng hành cùng con trong hành trình trưởng thành.
“Trăng non ngoài cửa sổ
Mảnh mai như lá lúa
Thổi nhẹ thôi là bay
Con ơi ngủ cho say
Để trăng thành chiếc lược
Chải nhẹ lên mái tóc
Để trăng thành lưỡi cày
Rạch bầu trời khuya nay”
Trong từng lời ru của con, trăng được ví như lá lúa mảnh mai, duyên dáng, gần gũi với đời sống hằng ngày. Qua đó, mẹ muốn ghi dấu trong lòng con một tình yêu tha thiết với thiên nhiên, với vầng trăng, với những điều giản đơn, nhỏ bé quanh con. Dòng thơ “Con ơi ngủ cho say” là tình yêu tha thiết của mẹ dành cho con, dành cho từng giấc ngủ ngon, ấm áp. Khi con lớn lên trong lời ru ngọt ngào của mẹ cùng những giấc ngủ bình an là mẹ đã thành công tưới mát vào tâm hồn con một tuổi thơ bình dị, êm đẹp, thân thương. Hình ảnh trăng được ví như chiếc lược chải nhẹ lên mái tóc con hay lưỡi cày để rạch bầu trời, là biểu tượng của hành động ân cần, chăm sóc của mẹ dành cho con. Trăng cùng mẹ yêu thương, chăm sóc con, đem lại may mắn và niềm vui đến cho con. Những dòng thơ không những cho ta thấy được tình yêu thương thắm thiết giữa mẹ và con, mà còn là sự kết nối mật thiết giữa vầng trăng và con người. Trăng không chỉ đơn thuần là một hình ảnh, là tạo hóa của thiên nhiên, mà còn là một người bạn tiếp bước cùng con trong hành trình trưởng thành.
“Trăng thấp thoáng cành cây
Tìm con ngoài cửa sổ
Cửa nhà mình bé quá
Trăng lặn trước mọi nhà
Vai mẹ thành võng đưa
Theo con vào giấc ngủ
Trăng thành con thuyền nhỏ
Đến bến bờ tình yêu…”
Những dòng thơ đều là sự kết hợp tinh tế và tài tình của ngôn ngữ. Trăng là một người bạn gần gũi, thân thuộc, như một đứa trẻ thấp thoáng cành cây tìm con ngoài cửa sổ. Cửa sổ mình bé quá, trông như trăng sẽ lặn trước mọi nhà, vì thế mẹ luôn muốn chăm sóc, đưa con vào giấc ngủ sớm một tí. Vai mẹ như chiếc võng đưa con vào giấc ngủ, bao phủ, ân cần bảo vệ con. Vầng trăng còn được mẹ so sánh như là con thuyền nhỏ, cho thấy niềm tin và hy vọng của mẹ dành cho con, muốn đưa con đến một bến bờ hạnh phúc, bình yên mẹ mới có thể an lòng.
Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ kết hợp cùng các hình ảnh giản dị, thân thương, thanh khiết, quen thuộc như: lá lúa, chiếc lược, lưỡi cày, chiếc võng, con thuyền,… và ngôn ngữ mềm mại, nhẹ nhàng đã mang đến cho con một tuổi thơ bình yên. Bên cạnh đó, nhà thơ còn sử dụng các biện pháp tu từ: nhân hóa, liệt kê, so sánh, điệp ngữ,… một cách tài tình, giúp bài thơ trở nên sinh động, gợi lên tình mẫu tử gắn bó sâu sắc. Qua bài thơ, Duy Thông đã gửi gắm những suy tư và nỗi niềm của mình về cuộc đời và tình mẫu tử một cách tinh tế, những dòng thơ đều mang đến một niềm hy vọng, như những nốt nhạc trong bản nhạc lãng mạn, bình yên.
Bài thơ “Dạ khúc cho vầng trăng” như một lời hát ru ngọt ngào, êm ái của mẹ trong từng giấc mộng của con. Những hình ảnh thân thương, quen thuộc đã thấm sâu vào tâm hồn con, cùng con tiếp bước trong hành trình trưởng thành, biết sống yêu thương, chan hòa, gần gũi với thiên nhiên, quý trọng những điều giản đơn trong cuộc sống. Mẹ có thể thay thế mọi thứ trên đời, nhưng không có thứ gì thay thế được mẹ. Vì thế, mỗi người chúng ta hãy biết yêu thương, chăm sóc và trân quý mẹ nhiều hơn.
20/03/2024
Bài làm:
Theo nhà thơ Bằng Việt, tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ ca là cảm xúc. Điều này có nghĩa là, bất kể thời gian hay không gian, ngôn ngữ hay văn hóa, những gì làm nên giá trị của một bài thơ chính là khả năng gợi lên và truyền đạt cảm xúc. Thơ ca là biểu hiện của trạng thái tâm hồn, là cách mà chúng ta diễn đạt những trải nghiệm, cảm nhận và suy nghĩ sâu sắc nhất của mình.
Bài thơ “Dạ khúc cho vầng trăng” của Vũ Duy Thông là một ví dụ điển hình cho ý kiến này. Trong bài thơ, tác giả đã sử dụng ngôn ngữ tinh tế và hình ảnh phong phú để tạo ra một không gian thơ mộng, đầy cảm xúc. Vầng trăng ở đây không chỉ đơn thuần là một vật thể trong không gian, mà còn là biểu tượng cho những cảm xúc sâu lắng, những ao ước và khát vọng của con người. Bằng cách này, bài thơ đã tạo ra một liên kết mạnh mẽ giữa người đọc và tác phẩm, cho phép chúng ta cảm nhận và chia sẻ những cảm xúc mà tác giả muốn truyền đạt.
Vì vậy, qua bài thơ “Dạ khúc cho vầng trăng”, chúng ta có thể thấy rõ rằng cảm xúc thực sự là tiêu chuẩn vĩnh cửu của thơ ca. Dù thời gian có thay đổi, dù không gian có biến đổi, nhưng những cảm xúc mà thơ ca gợi lên trong lòng người đọc vẫn luôn tồn tại và có giá trị.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời