25/03/2024
25/03/2024
Chương thơ có nhan đề là “Lời chào” như tiếng lòng thân thương của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Đó có thể là lời chào tiễn biệt những năm tháng ấu thơ đã trôi qua. Đó cũng có thể là lời chào đến những tháng ngày tương lai sắp tới. Nhan đề là sự giao thoa hai lớp nghĩa, chào tạm biệt quá khứ, chào tương lai đang đến gần.
Hai khổ thơ đầu mênh mang những xúc cảm bồi hồi, xao xuyến của nhà thơ khi nghĩ về những năm tháng tuổi thơ. Lời thơ nhẹ nhàng như chút giật mình khe khẽ trước sự biến thiên của cuộc đời.
Ai chẳng có những tháng ngày thơ ấu. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm cũng vậy. Đó là những ngày còn cắp sách đến trường, hồn nhiên, vô tư với màu mực tím, với nét chữ thiếu thời, với sắc hồng hoa phượng.. Đó là những năm tháng hồn nhiên vô tư nhất. Và cũng bởi vô tư, hồn nhiên nên khi tất cả đã trôi qua, nhà thơ có chút giật mình tiếc nuối:
Bèo lục bình mênh mang màu mực tím
Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông..
Một thời mực tím đã xa, một thời cắp sách đến trường chỉ còn là hoài niệm, tất cả để lại những dư âm bồi hồi trong lòng nhà thơ. Phép tu từ ẩn dụ trong hai câu thơ gợi lên những liên tưởng độc đáo thú vị. Tuổi học trò giống như một dòng sông và những nét bút tím như màu hoa lục bình. Tất cả, theo thời gian, theo tuổi “phượng”, tuổi đời cứ lặng lẽ trôi đi..
Một ngày kia, ta chợt nhận ra mình đã lớn khôn. Nhận thức được sự lớn khôn của chính bản thân mình là dấu hiệu của sự trưởng thành. Và người trưởng thành thường hay suy tư về quá khứ. Vậy nên, xúc cảm tiếc nuối về một thời học trò vẫn thường ùa về náo nức, vẹn nguyên trong tâm trí những người đã trải qua quãng thời gian đẹp đẽ đó..
Không dừng lại ở những hoài niệm tiếc nuối, mạch thơ Nguyễn Khoa Điềm hướng ta đến những điều lớn lao hơn.
Hàng loạt cụm từ “biết ơn” đứng đầu mỗi khổ thơ thể hiện lòng biết ơn của nhà thơ đến những điều bình dị trong cuộc sống. Nhà thơ biết ơn những “cánh sẻ nâu” bay đến cánh đồng, rút rơm vàng về kết tổ mang lại cho tuổi thơ biết bao trải nghiệm thú vị của những chiều rong ruổi tìm bắt tổ chim. Nhà thơ biết ơn những cánh diều đã kéo về “cả một sắc trời xanh” để bao ánh mắt tuổi thơ đắm nhìn lên đó.
Nhà thơ biết ơn người mẹ của mình, không quên tính tuổi con từ những ngày vừa hoài thai trong bụng. Nhà thơ biết ơn những trò chơi thuở nhỏ – gắn liền với những lời đồng dao dân dã góp phần làm nên một đời tiếng Việt ngân nga.
Từ những điều bình dị, nhà thơ hướng lòng biết ơn của mình đến những điều lớn lao hơn: Biết ơn “dấu chân bấm mặt đường”, “dấu chân trần” – của những người lao động nhọc nhằn lam lũ để cho ta được cắp sách đến trường; biết ơn những anh hùng hi sinh vì đất nước:
11/09/2025
"Lời chào" là một bài thơ đặc sắc của Nguyễn Khoa Điềm, thể hiện một cách nhìn sâu sắc và tinh tế về con người và cuộc sống. Bài thơ không chỉ đơn thuần là một lời chào xã giao mà còn là lời tự vấn về bản thân và mối quan hệ giữa con người với thế giới.
Trong bài thơ, "lời chào" không chỉ là hành động bắt đầu một cuộc đối thoại, mà còn là biểu hiện của thái độ sống. Đó là một sự thừa nhận, một sự công nhận đối với sự hiện hữu của người khác và sự tồn tại của bản thân. Mỗi lời chào là một nhịp cầu nối, rút ngắn khoảng cách giữa con người với con người, tạo nên sự gần gũi và ấm áp. Lời chào cũng là cách để ta bộc lộ sự trân trọng với những gì thuộc về quá khứ và những điều đang diễn ra trong hiện tại.
Bài thơ có sự vận động cảm xúc tinh tế. Ban đầu, là những lời chào đơn giản, chân thành: "Chào cơn mưa, chào ngọn gió, chào ngọn đèn, ngọn nến." Điều này thể hiện sự hòa hợp, gắn bó của nhân vật trữ tình với thiên nhiên và những vật xung quanh. Sau đó, lời chào được nâng lên một tầm cao mới, hướng tới những người thân yêu, những người xa lạ, những người đồng chí. Lời chào lúc này không chỉ là sự hỏi han mà còn là lời tri ân, lời thấu hiểu và sẻ chia.
Nguyễn Khoa Điềm đã sử dụng những hình ảnh quen thuộc, gần gũi để thể hiện những triết lý sâu xa. Hình ảnh "ánh sáng" được lặp đi lặp lại nhiều lần, từ "ánh sáng đêm", "ánh sáng mặt trời" cho đến "ánh sáng của một nụ cười". Tất cả đều là biểu tượng cho sự sống, niềm hy vọng và tình yêu thương. Ngôn từ của bài thơ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi cảm, tạo nên một không gian trữ tình đầy suy tưởng.
Qua bài thơ, tác giả muốn gửi gắm thông điệp rằng, mỗi con người cần biết trân trọng và thể hiện tình yêu thương với mọi vật, mọi người xung quanh. Cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn khi chúng ta biết sống với một trái tim rộng mở, biết trao đi những "lời chào" chân thành, vì mỗi "lời chào" ấy chính là một phần của sự sống.
"Lời chào" không chỉ là một bài thơ, mà còn là một bài học về cách làm người. Nó dạy chúng ta sống có trách nhiệm hơn với bản thân và với cộng đồng, biết trao đi những điều tốt đẹp để nhận lại những giá trị lớn lao hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời