
12 giờ trước
12 giờ trước
Chào em, trong chương trình Ngữ văn, bài thơ "Viếng lăng Bác" của nhà thơ Viễn Phương là một tác phẩm vô cùng xúc động, giàu hình ảnh và nhạc điệu. Dưới đây là bài văn phân tích chi tiết tác phẩm này để em tham khảo nhé.
Phân tích bài thơ "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương
Mở bài
Viễn Phương là một trong những gương mặt tiêu biểu của lực lượng văn nghệ giải phóng miền Nam. Thơ ông thường nhẹ nhàng, tha thiết, giàu tình cảm. Bài thơ "Viếng lăng Bác" được viết năm 1976, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ kết thúc thắng lợi, đất nước thống nhất và lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh vừa khánh thành. Tác phẩm là tiếng lòng thành kính, vừa đau xót vừa tự hào của một người con miền Nam lần đầu ra thăm Bác.
Thân bài
1. Cảm xúc trước không gian bên ngoài lăng Mở đầu bài thơ bằng một lời chào thân thương, gần gũi: "Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác". Cách xưng hô "con - Bác" đầy ngọt ngào, đậm chất Nam Bộ, xóa tan khoảng cách giữa một vị lãnh tụ và một người dân. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tác giả là hàng tre:
"Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam Bão táp mưa sa, đứng thẳng hàng."
Hình ảnh hàng tre không chỉ là cảnh thực bao quanh lăng mà còn là biểu tượng cho tâm hồn, cốt cách của con người Việt Nam: kiên cường, bất khuất và đoàn kết.
2. Cảm xúc khi hòa vào dòng người vào lăng Sử dụng biện pháp ẩn dụ sóng đôi đầy sáng tạo, Viễn Phương đã nâng tầm vóc của Bác lên ngang hàng với vũ trụ:
"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ."
Mặt trời của thiên nhiên đem lại ánh sáng cho vạn vật, còn "mặt trời trong lăng" chính là Bác – người đã mang lại ánh sáng tự do, độc lập cho dân tộc Việt Nam. Điệp từ "ngày ngày" gợi lên nhịp thời gian vô tận, lòng dân đối với Bác cũng vĩnh cửu như sự vận động của đất trời. Dòng người vào lăng được ví như "Tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân", thể hiện sự tôn kính tuyệt đối dành cho cuộc đời hiến dâng trọn vẹn của Người.
3. Niềm xúc động khi đứng trước linh cữu Người Vào trong lăng, không gian trở nên tĩnh lặng và trang nghiêm:
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền."
Bác như đang ngủ một giấc ngủ dài sau bao năm bôn ba lo cho nước, cho dân. Hình ảnh "vầng trăng" gợi lên tâm hồn thanh cao, sáng trong của Bác. Dù lý trí biết Bác vẫn sống mãi với non sông "Vẫn biết trời xanh là mãi mãi", nhưng trái tim tác giả vẫn không tránh khỏi nỗi đau xé lòng: "Mà sao nghe nhói ở trong tim". Chữ "nhói" diễn tả nỗi đau đột ngột, tê tái khi đối diện với sự thật nghiệt ngã là Người đã đi xa.
4. Tâm nguyện trước khi trở về miền Nam Khổ thơ cuối là lời từ biệt trong nghẹn ngào:
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt."
Tình cảm ấy không thể kìm nén mà trào dâng thành dòng lệ. Nhà thơ khao khát được hóa thân vào những cảnh vật quanh lăng: làm con chim hót, làm đóa hoa tỏa hương, và đặc biệt là làm "cây tre trung hiếu". Hình ảnh hàng tre ở đầu bài thơ nay trở lại nhưng mang thêm ý chí nguyện thề trung thành với con đường mà Bác đã chọn.
Kết bài
Bằng giọng điệu truyền cảm, sâu lắng, cùng nhiều hình ảnh ẩn dụ đẹp, Viễn Phương đã thay lời hàng triệu con người Việt Nam nói lên lòng biết ơn vô hạn với Bác Hồ kính yêu. Bài thơ không chỉ là nén hương thơm dâng lên Người mà còn là lời nhắc nhở thế hệ sau về đạo lý "uống nước nhớ nguồn" của dân tộc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời