
2 giờ trước
2 giờ trước
Hai khổ thơ cuối của bài Không có gì tự đến đâu con vang lên như lời dặn dò tha thiết, vừa ấm áp yêu thương, vừa nghiêm khắc của cha mẹ dành cho con. Tình yêu thương ấy không phải là những chiều chuộng mù quáng, không phải là những lời dỗ dành êm ái mà ẩn trong cả những giận hờn, những lời trách mắng. Cha mẹ có thể nghiêm khắc, có thể đôi lần quở trách khi con vấp ngã nhưng tất cả chỉ vì muốn con trưởng thành, muốn con tự đứng vững giữa dòng đời đầy bão tố. Hình ảnh “Năm tháng nụ xanh giữ cây vươn thẳng” mang theo bao tầng ý nghĩa. Một mầm cây muốn vươn lên đón ánh mặt trời, trước hết phải cắm sâu rễ vào lòng đất phải kiên trì chống chọi với gió mưa. Cũng như con người, muốn trưởng thành không thể thiếu đi những thử thách, những bài học nghiêm khắc từ cuộc sống. “Trời cao đó nhưng chẳng bao giờ lặng” - bầu trời bao la nhưng không lúc nào yên tĩnh cũng như cuộc đời chưa bao giờ ngừng chuyển động. Không có con đường nào trải sẵn hoa hồng, không có thành công nào đến từ sự lười biếng. Và quan trọng nhất, “Chỉ có con mới nâng nổi chính mình” - lời nhắn nhủ cuối cùng như một chân lý giản dị mà sâu sắc: dù cha mẹ có yêu thương bao nhiêu, có bảo vệ bao nhiêu thì con vẫn phải là người tự đứng lên, tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Lời thơ nhẹ nhàng mà thấm thía như một ngọn đèn nhỏ soi đường cho mỗi người con trên hành trình trưởng thành.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời