
14/04/2024
14/04/2024
Dương Kiều Minh (1960 - 2012) là một tác giả tiêu biểu của thơ ca Việt Nam đương đại. Bài thơ “Củi lửa” được in trong tập thơ cùng tên của anh. Đây là một bài thơ xúc động đã thể hiện những tình cảm chân thành, tha thiết của nhà thơ dành cho những quãng thời gian trong quá khứ.
Cảm xúc của bài thơ khơi nguồn từ cái nhìn quá khứ. Đó là những năm tháng đã đưa con người đi xa khỏi căn nhà, gian bếp của mẹ. Mùi của khói bếp, mùi của tuổi xuân, nỗi niềm thôn dã xa lắc, xa lơ được dồn nén trong tiếng thở dài của nhà thơ.
Đời con thưa dần mùi khói
Mẹ già nua như những buổi chiều
lăng lắc tuổi xuân, lăng lắc niềm thôn dã
bếp lửa ngày đông…
Đời con nay xa dần mùi khói vì nhiều lý do vì công việc, vì cuộc sống hiện đại nên những căn bếp rơm rạ mái lá ngày xưa chẳng còn. Điệp từ lăng lắc được lặp lại hai lần trong một câu thơ gợi nhớ về một kỷ niệm đã xa dần trong quá khứ. Lăng lắc tuổi thơ và lăng lắc niềm thôn dã, tất cả chỉ còn là những ký ức đẹp của một thời thơ dại. Nhớ nhiều thứ lắm nhưng nhớ nhất là “bếp lửa ngày đông…”vì trong bếp lửa ấm áp ấy có mẹ, có bà, có anh chị, có những người thân yêu bên gia đình mình.
Với những người sinh ra ở nông thôn thì bếp lửa ngày đông là một hình ảnh có giá trị rất lớn. Bếp lửa chính là nơi sum họp, đoàn tụ của cả gia đình, là nơi gói ghém tất cả những ký ức êm đẹp của tuổi thơ. Vì thế nỗi nhớ của nhà thơ luôn gắn liền với bếp lửa ngày đông.
Như một thước phim quay ngược, giấc mơ được quay trở về bên mẹ “Mơ được về bên mẹ”, đó là khát khao được quay trở lại với tuổi thơ, được ở bên mẹ hiền, gắn bó với những kỷ niệm bên mẹ yêu dấu. Những hình ảnh vốn không quá đặc biệt, vẫn mảnh vườn cũ, vẫn mảnh ao xưa, bậc thềm trải đầy ánh trăng, mùi lá bạch đàn, mái rạ thân thương, tất cả rất đỗi bình dị mà sao nay sao mà da diết đến thế
Mơ được về bên mẹ
ao xưa, mảnh vườn nhỏ ngày xưa
bậc thềm dàn dụa trăng mỗi tối.
Bên những hoàng hôn loang lổ gò đồi
mùi lá bạch đàn xộc vào giấc ngủ
con về yêu mái rạ cuộc đời.
Xen giữa những hình ảnh bình dị, thân quen là một hình ảnh rất đỗi trữ tình, nên thơ đó là hình ảnh bậc thềm dàn dụa trăng mỗi tối. Câu thơ mở ra một khung cảnh bình dị, êm đẹp giữa một bầu trời đêm tràn ngập ánh trăng, tất cả đều đẹp một cách nên thơ trữ tình. Những hình ảnh ao xưa, mảnh vườn nhỏ, mái rạ, mùi lá bạch đàn… tất cả đều gợi về một miền ký ức tuổi thơ. Ký ức đẹp trong cuộc đời mỗi con người và là tình cảm, nỗi nhớ của nhà thơ gửi gắm. Những hình ảnh bình dị ấy gợi cả tình cảm thân thương về một thời quá khứ ở mỗi người.
Cái nhìn bỗng trượt về hiện tại. Khổ thơ cuối hân hoan mà đáng thương quá đỗi. Xa xôi, thưa vắng rồi những hình dung một thuở, thế nên, trong màu khói bếp một sớm nào kia, tất cả bỗng quay về. Củi lửa nhen lên một quãng đời chỉ còn trong mơ ước.
Một sớm vắng
ùa lên khói bếp
về đây củi lửa
ngày xưa…
Một sớm vắng của ngày xưa tất cả cùng ùa về trong màu khói bếp với củi lửa của ngày xưa. Câu thơ cắt thành từng dòng nhỏ, giống như mảnh ký ức được lắp ghép từ ngày xưa, mập mờ, chập chờn trong quá khứ, với biết bao yêu thương. Khép lại bài thơ là hình ảnh của ngày xưa… với biết bao ký ức đẹp ngọt ngào nhưng cũng rất xa vời.
Bài thơ là những mảng ký ức được lắp ghép với biết bao tình cảm thân thương, trìu mến, với lòng biết ơn về quá khứ ngọt ngào, yêu thương, nhà thơ đã nói thay với người đọc biết bao nhiêu kỷ niệm gắn bó với tuổi thơ. Cảm ơn nhà thơ với những vần thơ ngọt ngào và ý nghĩa đã mang đến cho người đọc những kỷ niệm tuổi thơ thật đẹp.
04/09/2025
Bài thơ “Củi Lửa” của Dương Kiều Minh là một bản tình ca thiết tha về mẹ, về quê hương và những ký ức tuổi thơ êm đềm, ấm áp. Với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi, cùng những hình ảnh thân thuộc, bài thơ đã thành công trong việc khắc họa nỗi nhớ da diết và khao khát trở về cội nguồn của người con xa xứ, qua đó làm nổi bật tình mẫu tử thiêng liêng và vẻ đẹp bình dị của cuộc sống thôn dã.
Về mặt nội dung, bài thơ mở đầu bằng một câu thơ đầy suy tư và day dứt về sự phai nhạt của tuổi trẻ và sự già nua của mẹ: "Đời con dần thưa màu khói / Mẹ già nua như những buổi chiều". Hình ảnh "màu khói" gợi sự mong manh, tan biến của thời gian và tuổi trẻ, đối lập với sự "già nua" của mẹ. Phép so sánh mẹ với "những buổi chiều" không chỉ khắc họa dấu vết của thời gian in hằn trên dáng hình mẹ mà còn gợi sự trầm lắng, dịu buồn của một cuộc đời đã trải qua bao thăng trầm. Hai câu thơ tiếp theo "Lăng lắc tuổi xuân / Lăng lắc niềm thôn dã / Bếp lửa ngày đông..." với điệp ngữ "Lăng lắc" nhấn mạnh sự trôi chảy không ngừng của thời gian, cuốn đi tuổi xuân, mang theo cả những niềm vui, nỗi buồn nơi thôn dã. Đặc biệt, "Bếp lửa ngày đông" hiện lên như một điểm nhấn ấm áp, là biểu tượng cho sự sum vầy, che chở của mẹ trong những ngày lạnh giá, gợi mở không gian hồi ức chính của bài thơ.
Nỗi nhớ quê nhà, nỗi nhớ mẹ được đẩy lên thành khao khát cháy bỏng trong khổ thơ tiếp theo: "Mơ được về bên mẹ". Từ "Mơ" thể hiện sự mong mỏi khôn nguôi, một ước muốn mãnh liệt, vượt lên mọi giới hạn về không gian. Loạt hình ảnh quen thuộc của làng quê hiện về trong tâm trí người con: "Ao xưa, mảnh vườn nhỏ ngày xưa / Bậc thềm dàn dụa trăng mỗi tối / Bên những hoàng hôn loang lổ gò đồi". "Ao xưa", "mảnh vườn nhỏ ngày xưa" gợi nhớ về một không gian thân thuộc, nơi chôn giấu bao kỷ niệm ấu thơ. Hình ảnh "Bậc thềm dàn dụa trăng mỗi tối" mang vẻ đẹp lãng mạn, thơ mộng nhưng cũng chất chứa nỗi cô đơn, trầm mặc khi vắng bóng mẹ. "Hoàng hôn loang lổ gò đồi" là một nét vẽ tả thực về cảnh vật làng quê lúc chiều tà, vừa mang vẻ đẹp hoang sơ, vừa gợi chút buồn man mác. Đặc biệt, "Mùi lá bạch đàn xộc vào giấc ngủ" là một chi tiết đặc trưng, gợi nhớ hương vị thân quen của quê hương, một mùi hương có sức mạnh đưa người con về thẳng với những giấc mơ tuổi thơ. Người con "về yêu mái rạ cuộc đời", thể hiện sự trân trọng những giá trị bình dị, mộc mạc, sự chấp nhận và yêu thương trọn vẹn cuộc sống nơi cội nguồn.
Đỉnh điểm của cảm xúc là những câu thơ cuối cùng: "Một sớm vắng / Ùa lên khói bếp / Về đây củi lửa ngày xưa". Từ "Ùa lên" diễn tả sự bất ngờ, mãnh liệt của ký ức. Khói bếp, "củi lửa ngày xưa" không chỉ là hình ảnh cụ thể mà còn là biểu tượng của sự ấm áp, của tình mẹ, của hơi ấm gia đình và cội nguồn. Khói bếp không chỉ là mùi hương mà còn là mùi của ký ức, mùi của tình thân, đưa người con trở về với những giá trị bền vững nhất.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ gần gũi, giàu hình ảnh, mang đậm chất thôn quê. Biện pháp so sánh ("Mẹ già nua như những buổi chiều") tạo hình ảnh gợi cảm. Điệp ngữ "Lăng lắc" không chỉ nhấn mạnh sự trôi chảy của thời gian mà còn tạo nhịp điệu trầm buồn, day dứt. Các hình ảnh thơ cụ thể, thân thuộc như "màu khói", "bếp lửa ngày đông", "ao xưa", "mảnh vườn nhỏ", "bậc thềm", "lá bạch đàn", "khói bếp", "củi lửa" đã góp phần xây dựng một không gian ký ức rõ nét và sống động. Cách ngắt nhịp và sắp xếp câu chữ linh hoạt, kết hợp câu ngắn, câu dài, tạo nên dòng chảy cảm xúc tự nhiên, phù hợp với dòng hồi tưởng. Đặc biệt, biểu tượng "củi lửa" xuyên suốt bài thơ không chỉ là yếu tố vật chất mà còn là biểu tượng của tình mẹ, hơi ấm gia đình, của cội nguồn và những giá trị bền vững mà con người luôn hướng về.
“Củi Lửa” là một bài thơ giàu cảm xúc, là lời tri ân chân thành của người con dành cho mẹ và quê hương. Bằng sự kết hợp hài hòa giữa nội dung sâu sắc và nghệ thuật tinh tế, Dương Kiều Minh đã tạo nên một tác phẩm chạm đến tâm hồn, gợi nhắc mỗi người về những giá trị thiêng liêng của tình thân và nguồn cội.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
22 phút trước
27/10/2025
Top thành viên trả lời