03/05/2024


03/05/2024
03/05/2024
Câu 6. Thông qua đoạn thơ trên, tác giả muốn gửi gắm thông điệp đó là: Đối với mỗi người, quê hương gắn bó, thân thương như một người mẹ hiền. Chính vì quê hương yêu thương như một người mẹ nên nó luôn chở che, bảo vệ cho những đứa con yêu dấu của mình. Nếu như người nào mà đến quê hương của bản thân còn không nhớ nhung, trân trọng hay bảo vệ thì sẽ không thể trưởng thành cũng như trở thành một người có ích.
Câu 7. Tôi tin rằng quê hương luôn là dấu ấn sâu sắc trong mỗi người con xa xứ. Quê hương không chỉ là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi chứa đựng những kỷ niệm, giá trị văn hóa và truyền thống của dân tộc. Quê hương là nơi gắn kết tình cảm, nơi mà chúng ta có thể tìm thấy sự thuần khiết và sự gắn bó với nguồn gốc của mình. Khi xa quê, chúng ta thường nhớ về những cảnh đẹp, những con người thân thương và những trải nghiệm đáng nhớ đã từng trải qua. Quê hương là nguồn cảm hứng vô tận, nơi mà chúng ta có thể tìm thấy sự động viên và sức mạnh để vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Ngoài ra, quê hương còn là nơi chúng ta học được những giá trị nhân văn, lòng tự hào về đất nước và tình yêu thương đối với đồng bào. Quê hương là nguồn cảm xúc mạnh mẽ, khiến chúng ta luôn nhớ về nơi mình thuộc về và mong muốn góp phần xây dựng và phát triển quê hương. Tóm lại, quê hương luôn là dấu ấn sâu sắc trong mỗi người con xa xứ bởi vì nó mang trong mình những kỷ niệm, giá trị văn hóa và tình cảm đặc biệt. Quê hương là nguồn cảm hứng và sức mạnh để chúng ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống và luôn giữ vững tình yêu và lòng tự hào với đất nước của mình.
Câu 8.
Thơ về quê hương thì nhiều lắm, không có nhà thơ nào không viết về quê hương. Tuy thế, những bài thơ quê hương đều mang những đặc trưng rất riêng biệt. Trước năm 1945, có bài thơ “Quê hương” của Tế Hanh với những dòng thơ rất xúc động của một người con xa quê “Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ/Màu nước xanh, cá bạc, cánh buồm vôi,/Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,/Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!”. Vào năm 1986, bài thơ “Quê hương” của Đỗ Trung Quân được ra đời và yêu mến cho đến nay.
Quê hương trong thơ của Tế Hanh là một cù lao nổi giữa bốn bề sông nước, dân làng sống bằng nghề chài lưới. Những câu thơ mở đầu là lời giới thiệu hết sức đơn giản về quê hương của mình. Đó là một làng chài có truyền thống lâu đời, nằm gần biển. Sau đó, tác giả tiếp tục khắc họa công việc quen thuộc của người dân quê hương đó là ra khơi đánh bắt cá. Hình ảnh con thuyền ra khơi đầy dũng mãnh, hứa hẹn về một vụ mùa bội thu . Nhưng có lẽ với tôi, ấn tượng nhất phải là khung cảnh đoàn thuyền khi trở về. Bến đỗ trở nên tấp nập, sôi động cho thấy một chuyến ra khơi bội thu. Người dân chài lưới đầy khỏe khoắn đang làm công việc thu hoạch cá. Con thuyền thì trở về năm nghỉ ngơi sau hành trình lao động vất vả.Đến khổ thơ cuối, Tế Hanh đã bộc lộ trực tiếp nỗi nhớ quê hương khi phải xa cách. Tác giả nhớ những hình ảnh quen thuộc của quê hương “màu nước xanh”, “cá bạc”, “chiếc buồm vôi”, “con thuyền rẽ sóng”… Câu thơ cuối: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!” - có nghĩa là nhớ hương vị đặc trưng của miền biển, từ đó bộc lộ tình yêu dành cho quê hương. Bài thơ với âm điệu khoẻ khoắn, hình ảnh sinh động đã tạo cho người đọc cảm giác hứng khởi, kết hợp với ngôn ngữ giàu sức gợi đã vẽ lên vẻ đẹp quê hương “rất Tế Hanh”.
Còn đối với Đỗ Trung Quân, quê hương là thứ quê hương diễn ra qua lăng kính tâm lý khi tuổi còn ngây thơ. Ta nhìn quê hương của Đỗ Trung Quân để thấy những bức tranh tuyệt đẹp vẽ ra trong trí tưởng tượng một nơi an lành, hạnh phúc biết bao. Hai câu thơ kết “Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người” đã đưa ra thông điệp cho người đọc rằng không ai không nhớ quê hương, quê hương là duy nhất, và ai không nhớ về quê hương sẽ không thể trở thành người lớn. "Không thể trưởng thành" không chỉ đơn giản là không phát triển về thể chất, không phải là sống mãi trong trạng thái non nớt, mà còn là không trở thành một con người đích thực. Người không ghi nhớ cội nguồn, gốc rễ của mình, sẽ thiếu vắng đạo đức, không xứng đáng với danh xưng con người.
Bây giờ và trong tương lai, quê hương vẫn sẽ là nguồn cảm hứng cho nhiều nhà thơ khác. Vì vẻ đẹp của quê hương có thể nói rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ. Và vì các góc nhìn khác nhau của những con người khác nhau cũng sẽ mang lại một Quê Hương khác nhau. Giống như Tế Hanh và Đỗ Trung Quân đã làm rất tốt điều đó.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời