
07/05/2024
07/05/2024
Tờ hoa rợp bóng cái tôi độc đáo - nhân vật trung tâm của tác phẩm. Trước Cách mạng, những trang viết của Nguyễn Tuân đều lừng lững cái tôi – cái tôi cao đạo của chàng Nguyễn, chàng Bạch. Nhưng sau Cách mạng, cái tôi ấy đã “đứng hẳn vào giữa cuộc đấu tranh nóng hổi của dân cày thì tôi đã lắng nghe được cái tiếng đập của trái tim vĩ đại ấy của quần chúng nhân dân (Bóng nó còn bám lên xóm làng) Tờ hoa đã bộc lộ vẻ đẹp của cái tôi hòa vào giữa tiếng đập của trái tim vĩ đại của nhân dân của Nguyễn Tuân. Đối tượng chủ yếu nhân vật "tôi" đề cập đến đoạn trích là tác giả. Cái tôi thể hiện trực tiếp trong tác phẩm và cái tôi đó có được là từ sự quan sát, trải nghiệm và tưởng tượng của tác giả. Cái tôi tài hoa, uyên bác : Cái tôi của Nguyễn tài hoa uyên bác đã đem đến trong Tờ hoa ngồn ngộn những tri thức thú vị. Đấy là tri thức về loài ong kéo mật. Để làm nên giọt đem thơm thảo vào sự sống, ong kia đã bay 8.000 cây số, 2.700.000 chuyến bay từ tổ đến khắp nơi có hoa quanh vùng. Và làm được nửa lít mật, ong phải hút chất ngọt tỏa hương của hơn 5 vạn loài hoa. Đấy là loài ngọc trai phải “rất đau khổ và nặng nhọc đèo bòng” hạt cát, để sống “lấy máu lấy rãi mình ra mà bao phủ hạt đau, hạt xót”, biến hạt bụi biển ấy thành “hạt ngọc tròn trặn ánh ngời”. Đấy là bông hồng xanh “siêu thực” của một em bé Nga nào đó. Suốt chặng đời của em chỉ biết có một đóa hoa hồng-đóa hồng của ước mơ, của tuổi thơ và tình yêu cái đẹp và sự sống: khung cửa sổ, “một thứ hoa hồng xanh biếc, vuông vắn”. Đấy là loại đồng hồ cổ kim: đồng hồ cát, đồng hồ nước, đồng hồ nến, đồng hồ “bằng đồng thánh thót những giọt rồng đều đặn”. Đặc biệt đồng hồ hương với những hạt ngọc đính vào vòng hương “gieo mình lanh lảnh vào một cái bình hồ kim ngân” báo canh giờ. Đặc biệt hơn nữa là đồng hò hoa-hoa thủy tiên đêm “Tết như không ngớt thánh thót vương hương”. Hoa nở ấy là phút giao thừa, năm cũ qua năm mới đến. Những tri thức ấy đã được cái tôi nhà văn thu lượm, tích lũy từ lâu từ một cái nhìn rất tài hoa về cuộc sống: quan sát và phát hiện sự vật và con người ở phương diện mỹ thuật, phương diện nghệ sỹ của nó. Con trai trong cái nhìn của Nguyễn Tuân như một người lấy tâm hồn mình, tài năng nghệ thuật của mình để tạo nên hạt ngọc tinh xảo, sáng trong, tròn trặn từ một hạt cát. Em bé Nga phổ cả tâm hồn mình vào cây cọ mà vẽ đóa hóa hồng; lấy chất nghệ sỹ để sáng tạo đóa hồng xanh “siêu thực”, nhưng lấp lánh niềm tin và hy vọng. Đấy là bàn tay tài hoa và tâm hồn nghệ sĩ của cụ lang, cụ huyện đem hoa thủy tiên vào thế giới đồng hồ và tạo nhịp thời gian lạ, độc đáo: hương thời gian. Thời gian vương hương tỏa ra từ tâm hồn giàu chất thơ và cảm nhận cũng của một tấm lòng đồng điệu. Nhà văn tài năng có phong cách cá tính đã đành; nhưng cũng không phải không có nhà văn tài năng lép như trấu, như lá cỏ dại mà cứ ngông ngạo, múa máy văn chương. Kẻ có tài ngồi đúng ghế, kẻ bất tài ngồi nhầm chỗ. Cũng có người nói và làm hợp nhất; nhưng không ít người nói và làm ghét nhau nên từ chối gặp nhau. Ở vào cái thời Nguyễn Tuân viết Tờ hoa, ông “cả gan” đưa ra hình ảnh so sánh đầy sáng với giọng điệu cao ngạo khinh khi như thế cũng rất dễ mất lòng người khác, nhưng thú vị ở chỗ hình ảnh của ông quá khái quát như là một chân lí sáng tạo nghệ thuật, nên không dễ gì ai bắt bẻ được ông. Riêng với người thưởng thức văn chương, qua những hình ảnh ấy lại càng thêm yêu quý nhân cách Nguyễn Tuân.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời