Trà My Nguyễn "Sống mòn" là một truyện ngắn tiêu biểu của Nam Cao, thể hiện tài năng kể chuyện tài tình của ông. Tác phẩm sử dụng ngôi kể thứ nhất, giọng văn tự sự trữ tình, kết hợp với lối viết tả thực, tạo nên một bức tranh chân thực về cuộc sống nghèo khổ, bế tắc của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám.
Nam Cao lựa chọn ngôi kể thứ nhất, giúp độc giả dễ dàng đồng cảm với tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật "tôi" - một người nông dân nghèo khổ, bất hạnh. Giọng văn tự sự trữ tình, xen lẫn những lời độc thoại nội tâm, giúp độc giả hiểu rõ hơn về nỗi khổ tâm, sự bất lực của nhân vật.
Nam Cao miêu tả chân thực cuộc sống nghèo khổ, bế tắc của người nông dân. Từ cảnh nhà "xập xệ", "lụp xụp", đến những bữa ăn "cháo loãng", "rau muống", tất cả đều thể hiện sự thiếu thốn, cơ cực của cuộc sống.
Nam Cao kết hợp nhuần nhuyễn yếu tố tự sự và miêu tả, tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống của người nông dân. Những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày, những lời độc thoại nội tâm, những chi tiết miêu tả cảnh vật, con người, tất cả đều góp phần tạo nên một tác phẩm giàu tính hiện thực.
* **Ngôn ngữ giản dị, giàu cảm xúc:** Ngôn ngữ của Nam Cao trong "Sống mòn" rất giản dị, gần gũi với đời sống của người nông dân. Tuy nhiên, ngôn ngữ ấy lại ẩn chứa nhiều cảm xúc, thể hiện sự đau khổ, bất lực của nhân vật.
Qua cách kể chuyện tài tình, Nam Cao đã tạo nên một tác phẩm giàu tính hiện thực, phản ánh chân thực cuộc sống của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. "Sống mòn" không chỉ là một câu chuyện về cuộc sống nghèo khổ, mà còn là một lời tố cáo xã hội bất công, tàn bạo, đồng thời khơi gợi lòng thương cảm, sự đồng cảm của độc giả đối với số phận bất hạnh của người nông dân.