Chí Phèo là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của nhà văn Nam Cao, được viết vào năm 1941. Tác phẩm này đã khắc họa thành công hình ảnh người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám, đặc biệt là Chí Phèo - một con người bị xã hội đẩy đến bước đường cùng và trở nên tha hóa, lưu manh hóa.
Ngoại hình của Chí Phèo cũng là một điểm nhấn quan trọng trong tác phẩm. Nhân vật này có vẻ ngoài xấu xí, dữ tợn với cái đầu trọc lốc, cái mặt cơng cơng như mặt quỷ, hai mắt gườm gườm trông gớm chết. Thân hình vạm vỡ nhưng đầy những vết sẹo ngang dọc, chứng tỏ anh ta đã trải qua nhiều trận đánh nhau dữ dội.
Tuy nhiên, ẩn sau vẻ ngoài dữ dằn đó lại là một tâm hồn lương thiện, hiền lành. Chí Phèo từng là một người nông dân chất phác, thật thà, luôn mong muốn có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Nhưng do bị bà ba vợ Bá Kiến ghen tuông, hãm hại, Chí Phèo đã bị đẩy vào tù. Trong tù, anh ta bị tẩy não, trở nên tha hóa, lưu manh hóa.
Sau khi ra tù, Chí Phèo trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ta trở thành tay sai đắc lực cho Bá Kiến, chuyên đi đòi nợ thuê và gây ra bao nhiêu tội ác. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng Chí Phèo vẫn còn tồn tại một chút lương tri. Khi gặp Thị Nở, tình yêu thương chân thành của Thị Nở đã thức tỉnh phần người trong Chí Phèo. Anh ta bắt đầu mơ ước về một gia đình nhỏ bé, hạnh phúc.
Nhưng bi kịch lại tiếp tục xảy ra khi Thị Nở từ chối lấy Chí Phèo. Quá đau khổ, Chí Phèo đã giết chết Bá Kiến rồi tự kết liễu đời mình. Cái chết của Chí Phèo là lời tố cáo đanh thép đối với xã hội phong kiến tàn bạo đã đẩy con người đến bước đường cùng.
Như vậy, ngoại hình của Chí Phèo vừa thể hiện sự tha hóa, lưu manh hóa của anh ta, vừa thể hiện bản chất lương thiện, hiền lành bên trong. Đây là một nét vẽ tài tình của nhà văn Nam Cao, giúp người đọc hiểu rõ hơn về số phận bi thảm của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám.