27/09/2024
27/09/2024
..Hai truyện ngắn “Bí ẩn của làn nước” của Bảo Ninh và “Sống chết mặc bay” của Phạm Duy Tốn đều thuộc dòng văn học hiện thực, phản ánh xã hội với những vấn đề cấp bách. Cả hai tác phẩm đều sử dụng hình ảnh nước để truyền tải thông điệp và diễn tả tâm trạng nhân vật, nhưng mỗi tác giả lại có cách khai thác khác nhau, tạo nên một nét tương đồng và một nét khác biệt độc đáo trong cả nội dung lẫn nghệ thuật.
Điểm tương đồng dễ nhận thấy giữa hai đoạn trích là cả hai tác phẩm đều sử dụng hình tượng **nước** như một yếu tố trung tâm để làm nền tảng cho câu chuyện. Trong "Bí ẩn của làn nước", Bảo Ninh miêu tả một dòng sông lặng lẽ nhưng mang trong mình ký ức chiến tranh, với những mảnh đời bị cuốn trôi theo dòng chảy, biểu tượng cho nỗi đau và những mất mát vô hình. Dòng nước ở đây như một không gian đầy ám ảnh, gợi nhớ về những ngày tháng khó khăn của quá khứ, nơi mà ký ức chiến tranh và những bi kịch vẫn in sâu trong tâm hồn con người. Còn trong “Sống chết mặc bay”, nước lại mang một ý nghĩa trực tiếp hơn. Đó là hình ảnh dòng sông đang dâng cao, đe dọa cuộc sống của người dân dưới đê. Hình ảnh nước dâng tràn thể hiện sự vô vọng và nhỏ bé của con người trước sức mạnh tự nhiên. Dòng nước trong tác phẩm này là biểu tượng cho thiên tai, những hiểm họa đe dọa sự sống của con người.
Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai đoạn trích nằm ở **cách thức tác giả khắc họa mối quan hệ giữa con người và nước**. Trong “Sống chết mặc bay”, Phạm Duy Tốn tập trung phê phán sự vô trách nhiệm và thờ ơ của tầng lớp quan lại phong kiến trước cảnh khốn cùng của người dân. Hình ảnh viên quan ngồi đánh bài, mặc kệ dòng nước dâng cao và người dân chật vật chống đỡ, đã tạo nên một bức tranh xã hội đầy bất công, thể hiện rõ sự chênh lệch giữa tầng lớp trên và người lao động dưới. Nước trong câu chuyện là một yếu tố gây khốn đốn cho người dân, tượng trưng cho những thảm họa mà họ phải đối mặt hàng ngày, trong khi giới cầm quyền thì thờ ơ, vô cảm.
Ngược lại, trong "Bí ẩn của làn nước", nước không chỉ là yếu tố thiên nhiên mà còn mang tính biểu tượng sâu sắc. Bảo Ninh không chỉ phơi bày một vấn đề hiện thực mà còn lồng ghép yếu tố triết lý về sự mất mát và hy sinh trong chiến tranh. Dòng nước nơi chiến trường xưa trở thành nơi chứa đựng những ký ức đau thương, là nơi gợi nhắc về những người đã ra đi mãi mãi. Tác giả không tập trung vào một mâu thuẫn xã hội rõ rệt như Phạm Duy Tốn, mà chủ yếu khai thác chiều sâu nội tâm con người sau chiến tranh, với những nỗi đau không thể nói thành lời.
Nói cách khác, nếu như Phạm Duy Tốn dùng hình ảnh nước để thể hiện sự bất công, thờ ơ của xã hội phong kiến trước thiên tai và nỗi khổ của người dân, thì Bảo Ninh lại sử dụng nước như một biểu tượng của ký ức và nỗi đau của một thế hệ đã trải qua chiến tranh. Cách tiếp cận của hai nhà văn khác nhau nhưng đều để lại ấn tượng sâu sắc, giúp người đọc nhận thức được nhiều vấn đề xã hội cũng như đời sống tinh thần của con người trong những hoàn cảnh khắc nghiệt.
Tóm lại, cả hai đoạn trích tuy có cách thể hiện khác nhau nhưng đều chia sẻ sự tinh tế trong việc sử dụng hình ảnh nước làm biểu tượng. Nếu như nước trong “Sống chết mặc bay” là biểu tượng cho sự tàn phá và vô cảm của xã hội, thì trong “Bí ẩn của làn nước”, nước lại mang ý nghĩa sâu sắc hơn về nỗi đau và sự hy sinh. Cả hai đều gửi gắm thông điệp về con người trước hoàn cảnh khó khăn, nhưng mỗi tác giả lại đi theo con đường riêng biệt để phản ánh hiện thực xã hội.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
31/08/2025
31/08/2025
Top thành viên trả lời