câu 1: - Văn bản trên được viết theo thể thơ song thất lục bát.
- Nhận diện các yếu tố về thi luật của thể thơ:
+ Số câu: 2 chữ, 1 chữ xen kẽ nhau.
+ Vần: gieo ở cuối chữ và đầu chữ.
+ Nhịp: linh hoạt, có thể ngắt nhịp 3/4 hoặc 2/2/2 tùy thuộc vào nội dung từng câu thơ.
câu 2: - Bút pháp tả cảnh ngụ tình được sử dụng trong những câu thơ: "Buồn trông trăng, trăng mờ thêm tuỉ, gương hằng nga đã bụi màu trong."
câu 3: - Biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong khổ thơ trên là phép điệp từ "buồn" và điệp cấu trúc "Buồn trông...", "nhìn gương..."
- Tác dụng: nhấn mạnh nỗi buồn da diết khôn nguôi của người con gái khi nhớ về mối lương duyên đã lỡ làng.
câu 4: Nhân vật trữ tình trong bài thơ đã thể hiện tâm trạng, nỗi niềm của mình qua những hành động cụ thể như: "buồn trông", "nhìn gương", "thẹn", "càng thẹn". Những hành động này cho thấy sự buồn bã, cô đơn, tự ti và xấu hổ của Ngọc Hân trước hoàn cảnh của mình.
câu 5: Thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến luôn phải chịu nhiều bất công, thiệt thòi. Họ không được tự quyết định số phận, hạnh phúc của chính mình mà phải phụ thuộc vào người khác. Trong bài thơ "Nỗi buồn quả phụ", Lê Ngọc Hân đã thể hiện tâm trạng đau khổ, tủi hờn của một người vợ góa chồng. Bà buồn vì trăng mờ, gương đã bụi, thiên duyên lạnh lẽo, hoa buồn, chim buồn... Tất cả những hình ảnh đó đều gợi lên sự cô đơn, trống trải của bà. Bà cảm thấy mình như một bông hoa héo úa, một con chim lạc đàn, một cây phượng cô độc giữa rừng xanh. Tâm trạng của Lê Ngọc Hân cũng là tâm trạng chung của rất nhiều người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ phải chịu đựng nhiều nỗi đau, mất mát nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai. Để tiến bước đến tương lai, người phụ nữ cần chuẩn bị cho mình những hành trang sau: Thứ nhất, cần có tri thức. Tri thức giúp chúng ta hiểu biết về thế giới xung quanh, từ đó có cách ứng xử phù hợp. Thứ hai, cần có kỹ năng sống. Kỹ năng sống giúp chúng ta vượt qua khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Thứ ba, cần có ý chí, nghị lực. Ý chí, nghị lực giúp chúng ta vươn lên trong cuộc sống, đạt được thành công.
câu 1: Đoạn trích “Nỗi buồn của người vợ góa” được rút từ tác phẩm Ai tư vãn của Lê Ngọc Hân. Bài thơ thể hiện sự đau xót, tiếc nuối cho thân phận của chính nhà thơ khi phải chứng kiến cái chết của vua Quang Trung – người chồng mà bà hết mực thương yêu. Nỗi buồn của người vợ góa được thể hiện qua nhiều hình ảnh ẩn dụ như ánh trăng, gương mặt, hoa, chim uyên ương… Tất cả đều mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Ánh trăng vốn là biểu tượng cho vẻ đẹp vĩnh hằng của tự nhiên nhưng nay lại trở nên mờ nhạt, ảm đạm. Gương mặt là nơi phản chiếu tâm hồn con người, là nơi thể hiện rõ nhất cảm xúc của chủ thể. Thế nhưng giờ đây nó chỉ còn là một tấm gương cũ kỹ đầy bụi bặm. Hoa là biểu tượng cho vẻ đẹp thanh khiết của tạo hóa, là nguồn sống tươi mới cho vạn vật. Ấy vậy mà hoa ở đây lại héo hon, ủ rũ đến đáng thương. Chim uyên ương là loài chim tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi, sự chung thủy son sắt. Vậy mà giờ đây chúng lại bị chia cắt thành hai ngả riêng biệt. Những hình ảnh trên đã góp phần thể hiện nỗi buồn da diết, khôn nguôi của người vợ góa dành cho người chồng quá cố. Đồng thời, ta cũng có thể nhận ra thái độ bất bình, phẫn uất trước số phận nghiệt ngã của nhà thơ. Bà không cam chịu chấp nhận sự thật phũ phàng đó mà luôn mong mỏi, khát khao được gặp lại người xưa. Qua đoạn trích trên, ta có thể thấy được tài năng sáng tác cùng trái tim giàu cảm xúc của nữ sĩ Lê Ngọc Hân.