Trọng Đỗ Đức 
Đoạn trích “Hạnh phúc” của Thanh Huyền không chỉ mang đến những cảm nhận nhẹ nhàng, bình dị về hạnh phúc trong cuộc sống mà còn chứa đựng những suy ngẫm sâu sắc về giá trị đích thực của hạnh phúc. Qua từng câu chữ, tác giả đã vẽ nên bức tranh về hạnh phúc giản dị mà ai trong chúng ta cũng có thể cảm nhận được, đặc biệt là trong những khoảnh khắc gần gũi của cuộc sống thường ngày.
Ngay từ câu mở đầu, tác giả khẳng định:
“Hạnh phúc bình thường và giản dị lắm”
Đây là một lời nhắn nhủ tinh tế và đầy ý nghĩa. Nhiều người thường hay nghĩ rằng hạnh phúc phải đến từ những điều lớn lao, xa hoa, nhưng thực tế, hạnh phúc thường nằm ngay trong những điều rất đơn giản. Chính sự bình dị, nhẹ nhàng đó lại là điều quý giá nhất mà đôi khi ta vô tình lãng quên.
Hạnh phúc, theo tác giả, có thể chỉ là:
“Tiếng xe về một chiều của bố Cả nhà quây quần trong căn phòng nhỏ Chị xới cơm đầy bắt phải ăn no”
Những hình ảnh này gợi lên một không gian gia đình ấm áp, quen thuộc, nơi mà tình thân giữa các thành viên luôn là nguồn hạnh phúc vô giá. Tiếng xe của bố trở về sau một ngày làm việc, cả nhà cùng ngồi ăn cơm trong căn phòng nhỏ, và chị gái ân cần chăm sóc, xới đầy bát cơm — tất cả đều là những biểu tượng của sự yêu thương, sẻ chia trong gia đình. Đó chính là hạnh phúc, dù giản dị nhưng đong đầy tình cảm.
Tiếp đến, Thanh Huyền lại nhấn mạnh một khía cạnh khác của hạnh phúc:
“Hạnh phúc là khi đêm về không có tiếng mẹ ho”
Hạnh phúc ở đây được thể hiện qua sự bình an và sức khỏe của những người thân yêu. Điều đó cho thấy hạnh phúc không phải lúc nào cũng phải là điều gì đó “hiện hữu” trước mắt, mà đôi khi nó đến từ sự yên ổn, từ việc không phải lo lắng cho sức khỏe hay sự bình yên của gia đình. Khi mẹ không còn ho, nghĩa là không còn bệnh tật, và từ đó, cuộc sống trở nên an lành hơn.
Tác giả cũng không quên nhắc đến những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống học đường:
“Là điểm mười mỗi khi lên bảng”
Đối với những người trẻ, nhất là những học sinh, hạnh phúc có thể đơn giản là sự thừa nhận của thầy cô, bạn bè qua thành tích học tập. Những điểm mười không chỉ là sự khẳng định về kiến thức, mà còn là niềm vui, động lực để các em tiếp tục phấn đấu trong tương lai.
Đặc biệt, tác giả đã khéo léo nhấn mạnh:
“Hạnh phúc là khi mình có một cái tên”
Câu thơ này mang một ý nghĩa sâu sắc. Một “cái tên” không chỉ đơn thuần là danh xưng mà còn là sự khẳng định về giá trị cá nhân của mỗi người trong cuộc sống. Khi ta có một cái tên, nghĩa là ta tồn tại, được công nhận và có vị trí trong cuộc đời này. Đó chính là hạnh phúc — cảm giác tự tin và hài lòng với bản thân.
Thanh Huyền không quên gửi gắm thông điệp đến những người trẻ tuổi:
“Vậy đừng nói cuộc đời tẻ nhạt nhé em Tuổi mười tám còn khờ khạo lắm Đừng tô vẽ một chân trời xa toàn màu hồng thắm”
Ở tuổi mười tám, khi con người bắt đầu bước vào những giai đoạn đầu tiên của tuổi trưởng thành, nhiều người trẻ thường có xu hướng mơ mộng, tìm kiếm những điều vĩ đại và xa xôi. Nhưng tác giả khuyên rằng, thay vì chạy theo những ảo tưởng, hãy biết trân trọng những gì đang có trong cuộc sống thực tại. Bởi vì:
“Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường”
Câu kết này như một lời khẳng định chắc chắn rằng, hạnh phúc luôn hiện hữu xung quanh ta, trong chính những điều bình dị nhất của cuộc sống thường ngày. Đừng cố tìm kiếm hạnh phúc ở những nơi xa xôi mà hãy nhận ra rằng, hạnh phúc luôn ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ cần chúng ta biết cảm nhận và trân trọng.
Tóm lại, đoạn trích “Hạnh phúc” của Thanh Huyền là một bài học quý giá về cách nhìn nhận và đánh giá hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là điều gì xa vời, mà thực sự rất gần gũi và giản dị. Nó có thể là những khoảnh khắc nhỏ bé, là tình cảm gia đình, là sự an lành trong cuộc sống. Và trên hết, hạnh phúc chỉ trọn vẹn khi ta biết nhìn nhận và trân trọng những giá trị đơn giản nhưng vô cùng quý giá của cuộc sống thường ngày.