Bài thơ “Bữa cơm quê” là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Đoàn Văn Cừ. Bài thơ đã khắc họa thành công hình ảnh bữa cơm giản dị mà đầm ấm nơi làng quê Việt Nam. Mở đầu bài thơ, tác giả đã miêu tả khung cảnh bữa cơm quê bằng những từ ngữ vô cùng chân thực và gần gũi:
“Cơm ngày hai bữa dọn bên hè
Mâm gỗ, muôi dừa, đũa mộc tre.
Gạo đỏ, cà thâm, vừng giã mặn,
Chè tươi nấu đặc, nước vàng hoe.”
Hình ảnh bữa cơm được diễn ra ở không gian đơn sơ, bình dị với chiếc mâm gỗ, muôi dừa, đũa mộc tre. Những vật dụng này đều là những thứ quen thuộc, gắn bó với cuộc sống của người dân quê. Thức ăn cũng rất đơn giản, chỉ có gạo đỏ, cà thâm, vừng giã mặn, chè tươi nấu đặc. Tuy nhiên, điều khiến bữa cơm trở nên ngon miệng chính là sự chan hòa, sum vầy của mọi người.
“Cảnh nhà dẫu túng vẫn êm đềm
Ngày khó nhọc nhưng tối ngủ yên
Mái rạ trăng vàng, lơ lửng bóng
Vòi voi mưa chảy nước bên hiên.”
Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng gia đình vẫn luôn giữ được sự êm đềm, hạnh phúc. Mọi người cùng nhau lao động, vất vả cả ngày nhưng khi đêm xuống lại quây quần bên nhau, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Khung cảnh thiên nhiên cũng góp phần tạo nên vẻ đẹp bình dị, thanh bình cho bữa cơm quê. Ánh trăng vàng soi sáng khắp nơi, bóng cây vòi voi lơ lửng sau cơn mưa. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Như vậy, qua bài thơ “Bữa cơm quê”, ta thấy được tình yêu thương, gắn bó sâu sắc của tác giả đối với quê hương. Bữa cơm tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm thiêng liêng, quý giá.