Nguyễn Duy là một trong những nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mĩ, cứu nước. Thơ ông mang đậm tính triết lí, suy tư, giàu chất dân gian, thiên nhiên bình dị, gần gũi. Bài thơ Tuổi thơ tôi được trích từ tập Cát trắng, in năm 1973 đã để lại nhiều ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Bài thơ mở đầu bằng dòng hồi tưởng của tác giả về những kỉ niệm thời ấu thơ. Đó là kí ức về những trò chơi dân gian quen thuộc như trốn tìm, đuổi bắt, chọi gà, thả diều... Những trò chơi ấy không chỉ gắn liền với tuổi thơ mà còn gắn liền với khung cảnh làng quê thanh bình, yên ả. Tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ liệt kê để kể tên các trò chơi dân gian, giúp người đọc hình dung rõ nét hơn về cuộc sống hồn nhiên, vô tư của trẻ em nông thôn ngày xưa.
Tiếp theo, tác giả nhớ về những kỉ niệm về con trâu, cái cày, về những người bạn cùng trang lứa. Hình ảnh con trâu, cái cày gợi lên cuộc sống lao động vất vả nhưng cũng đầy niềm vui của người nông dân. Những người bạn cùng trang lứa là những người bạn thân thiết, luôn sát cánh bên nhau trong mọi hoàn cảnh. Họ cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách.
Cuối cùng, tác giả nhớ về những kỉ niệm về mẹ. Mẹ là người đã sinh ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng ta nên người. Mẹ là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mỗi người. Kỉ niệm về mẹ khiến tác giả cảm thấy xúc động, bồi hồi.
Bằng giọng điệu chân thành, tha thiết, Nguyễn Duy đã thể hiện tình yêu quê hương, đất nước, tình yêu thương gia đình và bạn bè một cách sâu sắc. Bài thơ Tuổi thơ tôi là một khúc ca ngọt ngào về tuổi thơ, về quê hương, về những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc.