phần:
câu 1: Nhân vật trữ tình trong bài thơ "Tiếng hát con tàu" của Chế Lan Viên là tác giả - một người lính từng trải qua những ngày tháng gian khổ, ác liệt của chiến tranh và giờ đây đang sống giữa cuộc sống hòa bình.
câu 2: Hình ảnh nhân dân được tác giả Chế Lan Viên khắc họa trong đoạn trích trên đó chính là những con người bình dị, gần gũi, thân quen mà vô cùng cao cả, vĩ đại. Họ là những người mẹ, người anh, người em,... họ luôn sẵn sàng cưu mang, đùm bọc và che chở cho bộ đội cách mạng.
câu 3: Tác dụng của biện pháp tu từ điệp từ "nhớ": nhấn mạnh nỗi nhớ da diết của nhà thơ đối với những kỉ niệm gắn bó với nhân dân và đất nước.
câu 4: Nỗi nhớ tình yêu với người con gái Tây Bắc được thể hiện sâu sắc và đầy cảm xúc thông qua những hình ảnh so sánh độc đáo "anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét", "tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng". Nỗi nhớ ấy mang theo sự ấm áp, ngọt ngào, tựa như hơi thở của mùa xuân, khiến cho trái tim người con trai rung động mãnh liệt. Tình yêu đó còn được ví như "cánh kiến hoa vàng" - biểu tượng của sự bền vững, trường tồn, gợi lên niềm tin vào tương lai tươi sáng của mối tình đẹp đẽ này. Qua những hình ảnh so sánh tinh tế, tác giả đã khắc họa thành công nỗi nhớ da diết, cháy bỏng của người con trai đối với cô gái Tây Bắc, đồng thời khẳng định sức mạnh to lớn của tình yêu trong việc gắn kết con người với nhau, vượt qua mọi khoảng cách địa lý, văn hóa.
câu 5: Em đồng ý với quan điểm của nhà thơ Chế Lan Viên bởi lẽ:
- Khi còn nhỏ, chúng ta sống trên mảnh đất quê hương và coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng khi lớn lên, rời xa gia đình, quê hương thì mới nhận ra rằng chính những thứ bình dị ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn mình.
- Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi gắn bó máu thịt với mỗi người. Mỗi người sinh ra đều có một quê hương để che chở, đùm bọc, bảo vệ; để yêu thương, trân trọng và hướng về.
phần:
: "Bàn về đọc sách", Chu Quang Tiềm đã chỉ ra những cái khó, cái thiệt thòi của việc đọc sách. Đó là "những người mới biết đọc, hăm hở đọc nhiều mà không chuyên sâu". Sách nhiều khiến người ta đọc theo kiểu "lướt qua", dẫn đến tình trạng "chỉ biết một ít lý thuyết suông, không đem ra thực hành", hoặc đọc để "trang trí bộ mặt", khoe khoang... Tác giả cho rằng đó là lối học hình thức, không có ích. Ông phê phán cách đọc sách ấy bằng giọng điệu hài hước, châm biếm: "Đọc mười quyển sách một lúc ai mà chẳng được, có điều mười quyển sách đấy có cuốn nào đọc xong, đọc kỹ, hay chỉ đọc lướt, đọc qua loa?". Câu hỏi tu từ ngắn mà sắc sảo như một mũi tên trúng vài đích, giúp người đọc tự soi vào mình để xem xét, kiểm nghiệm lại cách đọc sách của mình. Từ đó tự điều chỉnh lấy cách đọc sách sao cho đúng và có hiệu quả tiến bộ nhất.