Đoạn văn trên được kể bằng ngôi thứ nhất, xưng "tôi". Ngôi kể này giúp người đọc dễ dàng tiếp cận suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật chính. Trong đoạn (1), theo nhân vật Thứ, "kiếp chúng mình" có đặc điểm là "tù túng", "chật hẹp", "bần tiện". Những từ ngữ này gợi tả cuộc sống đầy khó khăn, thiếu thốn và hạn chế của những người dân thời bấy giờ. Nhân vật Thứ cảm thấy bất mãn với thực tại, khao khát một cuộc sống tự do, phóng khoáng hơn. Tác giả Nam Cao đã sử dụng biện pháp tu từ câu hỏi tu từ trong đoạn trích trên nhằm nhấn mạnh sự bế tắc, tù túng của cuộc sống con người. Các câu hỏi tu từ như "Sao mà cái đời nó tù túng, nó chật hẹp, nó bần tiện thể?", "Có thú vị gì là cái lối sống co quắp vào mình, cái lối sống quá ư loài vật, chẳng còn biết việc gì ngoài cái việc kiếm thức ăn đổ vào cái dạ dày?" tạo nên giọng điệu chua xót, phẫn uất, khiến người đọc cảm nhận sâu sắc nỗi niềm bất hạnh của nhân vật. Qua đó, tác giả thể hiện thái độ phê phán xã hội phong kiến thối nát, đè nén con người, khiến họ phải sống trong cảnh nghèo nàn, tăm tối. Nhân vật Thử trong đoạn trích là một người có chí hướng cao đẹp, luôn khao khát vươn tới những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Tuy nhiên, anh ta lại bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống mưu sinh, phải đối mặt với những khó khăn, thử thách, khiến cho lý tưởng của anh dần phai nhạt. Thông qua nhân vật Thử, nhà văn Nam Cao muốn thể hiện sự bất lực của con người trước những ràng buộc của xã hội, đồng thời khẳng định ý nghĩa của việc đấu tranh cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Em đồng tình với quan điểm "Biết bao nhiêu tài năng không nảy nở được, chỉ vì không gặp được một cái hoàn cảnh tốt!". Hoàn cảnh sống đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển tài năng của con người. Một hoàn cảnh thuận lợi sẽ giúp con người có cơ hội trau dồi kiến thức, rèn luyện kỹ năng, từ đó phát huy hết tiềm năng của bản thân. Ngược lại, một hoàn cảnh khắc nghiệt, thiếu thốn sẽ khiến con người bị kìm hãm, thậm chí là tiêu tan tài năng.