Tùng Anh Nguyễn Bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy là một tác phẩm nổi bật trong nền thơ ca Việt Nam, phản ánh sự trăn trở về tình yêu, tình bạn, và mối quan hệ với thiên nhiên. Cấu tứ và hình ảnh trong bài thơ đều rất đậm chất tượng trưng, mang nhiều tầng nghĩa sâu sắc.Cấu tứ của bài thơ được xây dựng qua sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại, giữa hình ảnh ánh trăng lúc thanh xuân và ánh trăng khi đã trưởng thành. Tác phẩm có thể chia thành ba phần rõ rệt.Lúc còn nhỏ, trăng là người bạn thân thiết, là biểu tượng của thiên nhiên, ánh sáng dịu dàng. Trăng trong quá khứ tượng trưng cho những ký ức đẹp đẽ, ngây thơ.Khi trưởng thành, trăng không còn là người bạn đồng hành nữa mà dần trở thành thứ xa lạ. Ánh trăng dường như bị bỏ quên trong cuộc sống bộn bề, và con người chỉ nhớ đến trăng khi có những lúc khó khăn, cô đơn.Đến phần cuối, người nói lên những suy ngẫm về tình cảm đối với thiên nhiên, và sự nhận thức về vai trò của trăng trong đời sống tâm hồn của con người. Trăng trở thành hình ảnh tượng trưng cho sự trở lại, sự chiếu rọi lại trong những lúc khó khăn.Hình ảnh trong bài thơ rất đặc sắc, biểu đạt sự biến chuyển trong mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên.Ánh trăng là hình ảnh trung tâm xuyên suốt bài thơ. Trăng không chỉ là ánh sáng vật lý mà còn là hình ảnh của sự thanh tịnh, của ký ức và sự quay lại với bản ngã. Ánh trăng phản chiếu sự thay đổi trong tâm hồn con người từ ngây thơ, trong sáng đến trưởng thành và trải qua khó khăn, suy tư.Trong những dòng đầu tiên, ánh trăng là bạn, là người đồng hành trong suốt quá trình lớn lên của nhân vật trữ tình. Trăng là người bạn chân thành, không đòi hỏi, luôn lặng lẽ theo dõi và chiếu sáng. Tuy nhiên, khi trưởng thành, người ta lại quên đi ánh trăng, không còn nhìn nhận trăng như một phần của đời sống nữa.Trăng lúc đầu rất thân quen, gần gũi nhưng đến cuối bài, trăng lại trở thành cái gì đó xa vời. Trong khi hình ảnh ánh trăng lúc trẻ con gắn liền với sự trong sáng, đẹp đẽ thì trăng trong hiện tại lại tượng trưng cho một sự đối mặt với quá khứ, một sự thức tỉnh và một lời nhắc nhở.Ánh trăng ở cuối bài, khi trăng sáng hơn bao giờ hết, lại xuất hiện trong bóng tối của đêm khuya, làm nền cho những suy tư của con người. Hình ảnh này cho thấy ánh sáng của trăng cũng chính là biểu tượng cho sự thức tỉnh, sự nhận thức trong những khoảnh khắc khó khăn của cuộc sống.Bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy mang đậm tính triết lý về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, về sự thay đổi trong tâm hồn và tình cảm con người qua thời gian. Trăng không chỉ là một hình ảnh đẹp đẽ mà còn là một biểu tượng của quá khứ, của tình cảm và ký ức. Cái “quên” đi trăng, rồi lại “nhớ” về trăng trong những lúc khó khăn là một cách phản ánh mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên trong cuộc sống hiện đại: thiên nhiên luôn là một phần không thể thiếu trong tâm hồn con người, dù đôi khi nó bị lãng quên trong guồng quay của cuộc sống.Bài thơ khép lại với một thông điệp sâu sắc: dù thời gian có trôi qua, dù con người có thay đổi thế nào, thì những giá trị tinh thần, những ký ức về thiên nhiên, về những gì giản dị nhưng thiêng liêng vẫn luôn tồn tại trong tâm hồn mỗi người.