phần:
câu 1: Tuổi trẻ là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, khi chúng ta đang tràn đầy năng lượng và khát khao để đạt được thành công. Trong thời đại hiện nay, việc chinh phục những mục tiêu lớn lao trở nên càng khó khăn hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, chính sự thách thức này lại tạo ra cơ hội cho tuổi trẻ thể hiện trách nhiệm của mình đối với xã hội và tương lai. Để thực hiện điều đó, trước tiên, tuổi trẻ cần có một tầm nhìn rõ ràng về mục tiêu mà họ muốn đạt được. Điều này đòi hỏi sự tự tin và lòng kiên nhẫn để vượt qua mọi khó khăn trên con đường đến đích. Thứ hai, tuổi trẻ cũng phải sẵn sàng học hỏi và phát triển kỹ năng cá nhân. Việc tham gia vào các khóa đào tạo, đọc sách và tìm kiếm thông tin mới sẽ giúp họ nâng cao kiến thức và khả năng giải quyết vấn đề. Cuối cùng, tuổi trẻ cần biết cách xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cộng đồng xung quanh. Sự hợp tác và giao tiếp hiệu quả không chỉ giúp họ hoàn thiện bản thân mà còn góp phần vào sự phát triển chung của xã hội. Tóm lại, tuổi trẻ đóng vai trò quan trọng trong việc chinh phục những mục tiêu lớn lao của cuộc sống. Bằng cách xác định mục tiêu, rèn luyện kỹ năng và xây dựng mạng lưới quan hệ tích cực, tuổi trẻ có thể đóng góp đáng kể vào sự phát triển của cả cá nhân lẫn xã hội.
câu 2: ### Cảm nhận về hai đoạn thơ
Hai đoạn thơ trên đều thể hiện nỗi nhớ và tình yêu quê hương, con người, nhưng mỗi tác giả lại có cách thể hiện riêng, mang đậm dấu ấn cá nhân và phong cách nghệ thuật của mình.
Đoạn thơ của Nguyễn Bính:
“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Nhớ gì như nhớ người yêu một người.
Chín nhớ mười mong một người.”
Trong đoạn thơ này, Nguyễn Bính đã khéo léo sử dụng hình ảnh thôn quê để thể hiện nỗi nhớ. Câu thơ mở đầu với hình ảnh hai thôn là Thôn Đoài và Thôn Đông, tạo ra một không gian thân thuộc, gần gũi. Từ đó, tác giả chuyển tải nỗi nhớ không chỉ đơn thuần là nhớ quê hương mà còn là nhớ người yêu. Câu thơ “Nhớ gì như nhớ người yêu một người” thể hiện sự sâu sắc của nỗi nhớ, nó không chỉ là cảm xúc thoáng qua mà là một nỗi nhớ da diết, mãnh liệt. Cảm giác “chín nhớ mười mong” cho thấy sự khắc khoải, mong chờ, thể hiện tình yêu thương chân thành và sâu sắc.
Đoạn thơ của Tố Hữu:
“Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương,
Nắng mưa là bệnh của giời,
Nhớ từng bản khói cùng sương,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.”
Trong đoạn thơ của Tố Hữu, không gian thiên nhiên được khắc họa rõ nét với hình ảnh “trăng lên đầu núi” và “nắng chiều lưng nương”. Những hình ảnh này không chỉ tạo ra bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn gợi lên cảm giác ấm áp, gần gũi. Tố Hữu đã so sánh nỗi nhớ với “bệnh của giời”, thể hiện rằng nỗi nhớ là điều tự nhiên, không thể tránh khỏi. Câu thơ “tương tư là bệnh của tôi yêu nàng” cho thấy sự chân thành và sâu sắc trong tình yêu, nỗi nhớ không chỉ là cảm xúc mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người.
### So sánh và liên hệ
Cả hai đoạn thơ đều thể hiện nỗi nhớ, nhưng Nguyễn Bính tập trung vào tình yêu quê hương và người yêu, trong khi Tố Hữu lại mở rộng ra cả không gian thiên nhiên và tình cảm con người. Nguyễn Bính mang đến cảm xúc nhẹ nhàng, lãng mạn, còn Tố Hữu lại thể hiện sự sâu sắc, chân thành hơn trong tình yêu và nỗi nhớ.
Tóm lại, cả hai tác giả đều thành công trong việc khắc họa nỗi nhớ và tình yêu qua những hình ảnh thơ mộng, giàu cảm xúc. Qua đó, người đọc cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu quê hương, con người và thiên nhiên trong văn học Việt Nam.