Trong nền văn học Việt Nam có rất nhiều tác giả nổi tiếng như Nguyễn Tuân, Xuân Diệu, Huy Cận,... Nhưng hai nhà thơ mà tôi yêu thích nhất là Quang Dũng và Hồng Nguyên bởi vì phong cách sáng tác của họ vô cùng độc đáo. Trong đó, tôi đặc biệt ấn tượng với những áng thơ nói về người lính trong hai bài "Tây Tiến" (Quang Dũng) và "Nhớ".
Đầu tiên, chúng ta hãy đến với hình ảnh người lính trong bài thơ "Tây Tiến" của Quang Dũng. Tác phẩm được viết vào năm 1948 ở Phù Lưu Chanh khi ông đã xa đơn vị Tây Tiến một thời gian. Bài thơ chính là nỗi nhớ da diết của ông về đoàn quân Tây Tiến cũng như cảnh vật và con người Tây Bắc. Hình ảnh người lính hiện lên đầu tiên qua nỗi nhớ của Quang Dũng đó là hình ảnh "đoàn binh không mọc tóc". Hai từ "đoàn binh" cho thấy khí thế mạnh mẽ, hào hùng của đoàn quân Tây Tiến. Họ mang vẻ đẹp dữ dội, ngang tàng qua hình dáng bề ngoài "không mọc tóc", "xanh màu lá". Đó là hậu quả của những cơn sốt rét rừng khủng khiếp nhưng lại khiến cho hình ảnh người lính trở nên bi tráng hơn. Tiếp theo, Quang Dũng còn khắc họa chân dung người lính bằng những nét vẽ lãng mạn. Họ là những chàng trai Hà thành chưa từng cầm súng, cầm gươm nhưng vẫn xung phong ra chiến trường để bảo vệ Tổ quốc. Ở họ luôn toát lên tinh thần lạc quan, yêu đời. Dù phải đối mặt với khó khăn, hiểm nguy nhưng các anh vẫn hồn nhiên tổ chức những cuộc vui đùa như đêm liên hoan văn nghệ hay đêm thắp lửa bày mâm cỗ đào. Đặc biệt, Quang Dũng còn ca ngợi tình đồng chí, đồng đội gắn bó keo sơn giữa những người lính. Họ cùng nhau chia sẻ những thiếu thốn, vất vả nơi chiến trường. Các anh coi nhau như anh em ruột thịt, sẵn sàng hy sinh thân mình để che chở, bảo vệ đồng đội. Cuối cùng, Quang Dũng còn thể hiện sự tiếc thương dành cho những người đồng đội đã ngã xuống nơi núi rừng biên cương lạnh lẽo. Ông khẳng định rằng linh hồn của các anh sẽ bất tử cùng non sông đất nước.
Còn trong bài thơ "Nhớ" của Hồng Nguyên, hình ảnh người lính được khắc họa thông qua nỗi nhớ của nhân vật trữ tình. Đầu tiên, người lính hiện lên với tư thế hiên ngang, lẫm liệt bước vào trận chiến. Họ mang theo bao hi vọng, ước mơ của tuổi trẻ để cống hiến cho quê hương, đất nước. Tiếp đến, Hồng Nguyên còn miêu tả sự khốc liệt của chiến tranh qua những chi tiết "quần áo rách vai", "chân không giày". Tuy vậy, điều đó chẳng làm cho ý chí chiến đấu của các anh bị lung lay. Ngược lại, nó càng tiếp thêm sức mạnh để họ vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Cuối cùng, Hồng Nguyên còn nhấn mạnh sự trưởng thành của người lính sau quá trình rèn luyện, chiến đấu. Từ những chàng thanh niên trẻ tuổi, họ đã trở thành những người lính dày dặn kinh nghiệm, vững vàng tay súng.
Như vậy, cả hai bài thơ đều khắc họa hình ảnh người lính với vẻ đẹp kiên cường, bất khuất trước mọi khó khăn, thử thách. Đồng thời, họ còn mang trong mình tâm hồn lãng mạn, bay bổng. Qua đây, chúng ta cần biết ơn sâu sắc tới những người lính cụ Hồ đã hy sinh xương máu để đem lại hòa bình cho dân tộc.