Bài thơ Chiều xuân là một bức tranh thiên nhiên mùa xuân đẹp đẽ mà thanh bình ở vùng quê Bắc Bộ. Bức tranh ấy được vẽ nên bởi những hình ảnh giản dị, quen thuộc như mưa xuân, bến đò, quán tranh, cỏ non, đàn trâu, cánh bướm,... Tất cả đều mang vẻ đẹp tươi mới, đầy sức sống của mùa xuân.
Mở đầu bài thơ là khung cảnh mưa xuân nhẹ nhàng rơi xuống bến đò vắng. Mưa không ào ạt, dữ dội mà chỉ "đổ bụi" êm êm, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh, thanh bình. Bến đò cũng vắng tanh, chỉ có chiếc thuyền nhỏ đang "nằm mặc nước sông trôi". Hình ảnh này gợi lên sự cô đơn, lẻ loi nhưng cũng rất đỗi bình yên.
Tiếp theo là hình ảnh quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng. Quán tranh vốn là nơi tụ họp của người dân làng quê, nhưng giờ đây lại trở nên trống trải, hiu quạnh. Bên cạnh quán tranh là chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Màu tím của hoa xoan hòa quyện với màu trắng của mưa xuân tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn, trữ tình.
Ra khỏi ngõ, tác giả bắt gặp cảnh tượng cỏ non tràn biếc cỏ. Cỏ non mọc um tùm, xanh mướt, khiến cho cảnh vật thêm phần tươi mới, tràn đầy sức sống. Trên nền cỏ xanh ấy, đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ. Tiếng kêu của chúng vang vọng giữa không gian rộng lớn, tạo nên âm thanh vui tai.
Cảnh vật tiếp tục được mở rộng ra với hình ảnh những trâu bò thong thả cúi ăn mưa. Những chú trâu, chú bò đang ung dung gặm cỏ, tận hưởng hương vị ngọt ngào của đất trời. Hình ảnh này gợi lên sự thanh thản, an nhàn của cuộc sống thôn quê.
Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng, lũ cò con chốc chốc vụt bay ra. Lũ cò con tung tăng bay nhảy, tạo nên một khung cảnh thật sinh động, đáng yêu. Chúng như những đứa trẻ tinh nghịch, đang khám phá thế giới xung quanh.
Như vậy, bài thơ Chiều xuân đã khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên mùa xuân đẹp đẽ, thanh bình ở vùng quê Bắc Bộ. Qua đó, ta cảm nhận được tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương tha thiết của nhà thơ Anh Thơ.