...ngày ...tháng ...năm 2024
Gửi bạn Minh!
Chắc hẳn khi nhận được bức thư này của mình thì bạn sẽ rất bất ngờ và ngạc nhiên đúng không? Mình cũng vậy thôi vì chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ mà nhỉ? Nhưng có điều gì đó khiến cho mình muốn gửi đến bạn những dòng chữ này đấy. Có thể nói rằng đây chính là lần đầu tiên mình viết thư tay nên chắc chắn nó sẽ chứa đựng nhiều cảm xúc hơn so với việc nhắn tin hay trò chuyện trực tiếp. Bạn biết không? Mình đã nghe danh bạn từ lâu rồi nhưng mãi tới bây giờ mới dám viết thư làm quen. Thật ngại quá phải không nào?
Mình tên là Hoàng Anh, hiện đang là học sinh trường THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam. Còn bạn, bạn tên gì thế? Trường bạn đang theo học là ở đâu? Chắc chắn ngôi trường ấy phải thật tuyệt vời lắm nhỉ bởi thành tích học tập của bạn luôn nằm trong top đầu cả nước cơ mà. Mình thực sự ngưỡng mộ bạn lắm đấy nhé!
Mình biết đến bạn qua lời kể của mẹ mình. Mẹ bảo ngày xưa mẹ cũng từng đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia như bạn. Điều đó khiến mình vô cùng khâm phục mẹ. Và sau khi tìm hiểu thêm thông tin trên mạng internet thì mình lại càng yêu mến mẹ hơn nữa. Không chỉ tài năng mà còn xinh đẹp, dịu dàng, đảm đang, tháo vát. Quả thật, mình thấy rất may mắn khi được làm con gái của mẹ. Mỗi tối, mình thường ngồi bên cạnh lắng nghe mẹ kể về tuổi thơ của mẹ. Những câu chuyện thú vị ấy khiến mình say sưa vô cùng. Đặc biệt là khoảng thời gian mẹ chuẩn bị tham dự kì thi chọn học sinh giỏi quốc gia. Khi ấy, mình vẫn còn bé xíu, chẳng hề hay biết gì cả. Ngày tháng cứ thế trôi đi, mẹ miệt mài ôn luyện, cố gắng hết sức mình để mang vinh quang về cho đất nước. Trong kí ức non nớt của đứa trẻ lên tám tuổi lúc bấy giờ chỉ toàn hình ảnh của mẹ mà thôi. Đến tận bây giờ, mình vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Buổi chiều mùa đông lạnh giá, trời mưa rả rích, lất phất mấy hạt mưa đọng trên mái tóc mẹ, thấm dần vào áo. Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của mẹ, lòng mình đau quặn thắt. Lúc ấy, mình ước gì có phép màu xảy ra, ban cho mình sức mạnh để sưởi ấm cho mẹ, xua tan cái lạnh lẽo ngoài kia. Thế nhưng, cuối cùng phép màu ấy cũng không xảy ra. Mẹ ốm nặng, sốt cao liên miên suốt mấy ngày liền. Mặc dù vậy, mẹ vẫn quyết tâm lên đường để tham dự kì thi. Hình ảnh mẹ kiên cường chống chọi với bệnh tật, nỗ lực hết mình để chạm tay đến ước mơ khiến mình vừa thương vừa tự hào. Thương mẹ vất vả, khó khăn, tự hào vì có một người mẹ dũng cảm, kiên cường. Sau này, khi trở về nhà, mẹ đổ bệnh nặng hơn. Mình lo lắng, sợ hãi vô cùng. May sao, nhờ sự chăm sóc của bà ngoại và bố, mẹ đã nhanh chóng khỏe lại. Một tuần sau, mẹ báo tin vui với cả nhà. Kết quả kì thi năm ấy, mẹ đạt giải Nhất môn Văn. Đó là phần thưởng xứng đáng cho những công sức, nỗ lực của mẹ. Từ giây phút ấy, mình đã nuôi ước mơ trở thành giáo viên dạy Văn giống như mẹ.
Bạn biết không? Viết thư cho bạn cũng là cách để mình rèn luyện kĩ năng viết văn đấy. Bởi vì mình đang theo đuổi ước mơ trở thành phóng viên mà. Mình hy vọng rằng một ngày không xa, chúng ta có thể gặp gỡ và trò chuyện trực tiếp với nhau. Nếu bạn đồng ý thì hãy viết thư trả lời mình nhé! Mong sớm nhận được hồi âm từ bạn. Chúc bạn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và học tập tốt.
Hẹn gặp bạn vào một ngày gần nhất!
Thân ái chào bạn!
Kí tên