phần:
câu 5: - Nội dung chính của đoạn trích trên: Khẳng định vai trò quan trọng của tinh thần tiên phong đối với sự phát triển của đất nước.
- Ý nghĩa của câu nói: Khuyên nhủ mỗi người cần có ý thức trách nhiệm xây dựng quê hương, đất nước.
câu 1: Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận
câu 2: Theo văn bản, những người đi tiên phong thường chọn những con đường đi khó khăn, gian khổ, thử thách vì đây là con đường đơn độc, cần phải tự mở đường cho tương lai của chính mình.
câu 3: - Tác dụng của việc sử dụng các dẫn chứng trong văn bản: giúp bài viết thêm thuyết phục, hấp dẫn hơn; đồng thời cũng nhấn mạnh vai trò quan trọng của người tiên phong đối với sự phát triển của xã hội.
câu 4: Sự phù hợp giữa nội dung nghị luận và nhan đề của văn bản: Nhan đề Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm đã khái quát đầy đủ nội dung bài viết. Tác giả khẳng định thế giới vô cùng rộng lớn với biết bao việc cần phải làm. Con người nếu chỉ sống vì bản thân, ích kỉ, thu mình lại thì sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống.
câu 5: . Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận . Tác giả khẳng định rằng: Con đường của người tiên phong là con đường đơn độc, nhưng bạn phải tự mở đường cho tương lai của chính mình. Đó là tất cả những gì gọi là cuộc sống thật sự. Điều này có ý nghĩa quan trọng đối với mỗi cá nhân. Bởi lẽ, khi dám dấn thân vào con đường tiên phong, tức là chúng ta chấp nhận bước đi trên một con đường ít người qua lại, thậm chí là cô đơn, lẻ loi. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội để chúng ta tạo dựng tương lai cho bản thân bằng chính sức lực và trí tuệ của mình. Chỉ khi dám vượt qua khó khăn, thử thách, chúng ta mới có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc đích thực trong cuộc sống. . Giải thích vấn đề nghị luận:
- Tiên phong là người dẫn đầu, người đi trước, người mở lối, khai phá những vùng đất mới, những lĩnh vực mới, những giá trị mới.
- Người tiên phong thường là những người dũng cảm, sáng tạo, có tầm nhìn xa trông rộng, sẵn sàng đương đầu với thử thách, khó khăn để mang lại lợi ích cho cộng đồng.
- Con đường tiên phong là con đường đầy gian nan, thử thách, đòi hỏi người tiên phong phải có bản lĩnh vững vàng, ý chí kiên cường và lòng quyết tâm cao độ.
- Tự mở đường cho tương lai của chính mình là khả năng chủ động tạo dựng cuộc sống theo mong muốn của bản thân, không phụ thuộc vào người khác.
- Cuộc sống thật sự là cuộc sống có ý nghĩa, có giá trị, đem lại niềm vui và hạnh phúc cho bản thân và góp phần xây dựng xã hội tốt đẹp hơn.
Bình luận về vấn đề nghị luận:
- Ý kiến "Con đường của người tiên phong là con đường đơn độc, nhưng bạn phải tự mở đường cho tương lai của chính mình. Đó là tất cả những gì gọi là cuộc sống thật sự." là một lời khuyên quý báu dành cho những người trẻ tuổi.
- Trong thời đại hiện đại, khi khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng, nhu cầu của con người ngày càng đa dạng và phức tạp, đòi hỏi những người tiên phong phải có tư duy sáng tạo, nhạy bén với xu hướng mới.
- Những người tiên phong cần phải có bản lĩnh vững vàng, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Họ cũng cần phải có khả năng lãnh đạo, quản lý và truyền cảm hứng cho người khác.
- Khi tự mở đường cho tương lai của chính mình, người tiên phong sẽ có cơ hội phát huy tối đa tiềm năng của bản thân, tạo dựng cuộc sống theo mong muốn của mình. Đồng thời, họ cũng đóng góp tích cực vào sự phát triển của xã hội.
- Tuy nhiên, con đường tiên phong cũng ẩn chứa nhiều rủi ro và thất bại. Do đó, người tiên phong cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về kiến thức, kỹ năng và tài chính trước khi bắt đầu hành trình của mình.
Liên hệ bản thân:
- Mỗi người đều có thể trở thành người tiên phong trong lĩnh vực mà mình yêu thích.
- Để trở thành người tiên phong, chúng ta cần phải có đam mê, khát vọng và nỗ lực hết mình để thực hiện ước mơ của mình.
câu 1: Cách thức để trở thành một người đi tiên phong:
- Luôn luôn sáng tạo, tìm tòi cái mới mẻ, khác lạ so với mọi người.
- Không ngại khó khăn, thử thách, dám dấn thân vào những lĩnh vực mới.
- Có ý chí kiên cường, quyết tâm theo đuổi mục tiêu đến cùng.
câu 2: Truyện Người nghĩa phụ ở Khoái Châu kể lại chuyện danh sĩ Phạm Đình Hổ cứu giúp một người đàn bà bị nạn, rồi nhận nuôi đứa bé sơ sinh vừa thoát chết vì mẹ nó đã vứt nó xuống sông. Ông đặt tên cháu bé là Nguyễn Tự Cường với lời dặn dò phải biết tự cường, tự lực cánh sinh. Câu chuyện giản dị này chứa đựng triết lí sâu xa về đạo làm người.
Câu chuyện xảy ra vào thời kì loạn lạc dưới triều đại nhà Nguyễn. Đó là năm Minh Mạng thứ mười sáu (1835), khi quân Xiêm La tràn sang xâm lược nước ta. Quân đội triều đình tan rã nhanh chóng trước sức tấn công vũ bão của kẻ thù. Nhiều tỉnh miền Tây Nam Bộ rơi vào tay giặc. Triều đình cử quan Tổng đốc Lê Văn Duyệt mang đại binh vào Nam chống giặc. Khi qua vùng Khoái Châu, Hưng Yên, đoàn thuyền chiến của Tổng đốc bị phục kích. Một toán cướp do tên tướng cướp Bạch Xuân Nguyên cầm đầu đã mai phục sẵn trên bờ sông Hoàng Giang, chờ lúc đoàn thuyền chiến của Tổng đốc đi qua sẽ nổ súng bắn giết. Chúng dùng súng hỏa hổ, loại súng bắn đạn lửa, gây tổn thất nặng nề cho quân triều đình. Đoàn thuyền chiến của Tổng đốc Lê Văn Duyệt bị đắm một chiếc. Rất may, Tổng đốc kịp nhảy lên thuyền khác nên thoát chết. Còn vợ chồng tên lính hầu của Tổng đốc không kịp chạy trốn, đều bị chết đuối.
Trong cơn nguy biến ấy, một người đàn bà nghèo khổ ở gần đấy đã dũng cảm bơi thuyền ra giữa dòng sông vớt hai đứa trẻ lên bờ. Bà đem đứa bé trai còn đỏ hỏn về nuôi dưỡng, đặt tên là Nguyễn Tự Cường. Đứa bé gái bị chết đuối được chôn cất tại một khu rừng vắng bên cạnh ngôi chùa cổ.
Mười lăm năm sau, Nguyễn Tự Cường thi đỗ Giải nguyên, được vua Minh Mạng bổ nhiệm làm Tri huyện Tiên Lữ. Chàng tìm mọi cách truy tìm tung tích cha mẹ ruột của mình. Cuối cùng, chàng gặp được người đàn bà đã cứu mạng mình năm xưa. Bà cụ chỉ cho chàng biết mộ phần của em gái mình nằm trong khu rừng hoang vắng. Nguyễn Tự Cường liền đưa gia đình tới đó lập bia mộ đàng hoàng. Rồi chàng cho xây dựng lại ngôi chùa cổ, mời sư về trụ trì, hàng tháng cúng dường.
Nguyễn Tự Cường cũng không quên ơn người đàn bà đã nuôi dưỡng mình suốt mười lăm năm trời. Nhưng bà cụ nhất quyết không nhận tiền bạc hay bất cứ thứ gì của chàng. Bà nói rằng bà chỉ mong muốn duy nhất một điều là Nguyễn Tự Cường sớm tìm được cha mẹ đẻ của mình. Và bây giờ, ước nguyện ấy đã thành hiện thực.
Một hôm, Nguyễn Tự Cường ngồi đọc sách trong thư phòng. Bỗng nhiên, một trận gió lốc thổi bay hết giấy tờ, cuốn sách trên bàn. Chàng vội vàng nhặt nhạnh những trang giấy bay tứ tung. Trong số đó, có một mảnh giấy ghi mấy dòng chữ: "Vợ chồng tôi bị chết chìm ngoài biển khơi. Con trai chúng tôi là Nguyễn Tự Cường, nhờ bà Trần Thị Thụ cứu giúp". Đọc xong, Nguyễn Tự Cường hiểu rõ nguồn gốc xuất thân của mình. Chàng vội vã tới nhà bà Thụ để tạ ơn. Gặp gỡ người đàn bà tốt bụng, chàng vô cùng xúc động. Sau đó, chàng xin phép bà Thụ cho đón mẹ con bà về ở chung với gia đình mình. Từ đó, bà Thụ trở thành mẹ nuôi của chàng.
Chuyện Nguyễn Tự Cường tìm thấy cha mẹ đẻ của mình khiến cho dân chúng khắp vùng xôn xao. Họ kháo nhau rằng chàng là người có tài năng phi thường, có khả năng nhìn thấu suốt mọi chuyện. Quả đúng như vậy! Nhờ trí tuệ sáng suốt, Nguyễn Tự Cường đã vạch trần âm mưu phản nghịch của bọn gian thần trong triều đình. Vua Minh Mạng nghe theo lời khuyên của chàng, đã trừng trị nghiêm khắc những kẻ phản bội.
Sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, Nguyễn Tự Cường xin cáo quan về quê dạy học. Chàng mở trường dạy học tại thôn Ngọc Lặc, xã Đức Hợp, huyện<> Lý, phủ Khoái Châu. Học trò khắp nơi kéo về học rất đông. Tiếng tăm của thầy giáo Tự Cường vang xa khắp xứ.
Về già, Nguyễn Tự Cường lui về ở ẩn tại núi Nghĩa Lĩnh, thuộc huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ. Tại đây, chàng tu luyện đắc đạo, trở thành một vị tiên nhân. Tương truyền rằng, mỗi lần Nguyễn Tự Cường cưỡi mây về thăm quê hương, dân chúng đều trông thấy. Họ gọi chàng là ông tiên Khoái Châu.
phần:
: Đoạn văn trên nói về tầm quan trọng của việc dám nghĩ, dám làm, dám dấn thân vào những thử thách để tạo ra những giá trị mới và tiến bộ trong xã hội. Tác giả nhấn mạnh rằng chỉ có những người tiên phong, dám đối mặt với khó khăn và mạo hiểm mới có thể tạo ra những đột phá và đóng góp tích cực cho cộng đồng. Đoạn văn cũng đề cập đến vai trò của giáo dục và môi trường sống trong việc khuyến khích tinh thần tiên phong và sáng tạo.