Bài thơ Đi giữa đường thơm là một tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Hàn Mặc Tử, được sáng tác vào năm 1938. Bài thơ thể hiện tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhân vật trữ tình khi đi trên con đường quen thuộc nhưng lại cảm thấy xa lạ, lạc lõng.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh "đường trong làng", gợi lên khung cảnh thanh bình, yên ả của quê hương. Tuy nhiên, ngay sau đó, nhân vật trữ tình lại cảm thấy "hoa dại với mùi rơm" khiến cho con đường trở nên hoang vắng, hiu quạnh. Hình ảnh này thể hiện sự cô đơn, lạc lõng của nhân vật trữ tình khi đi trên con đường quen thuộc.
Tiếp theo, bài thơ miêu tả cảnh vật hai bên đường, từ "đất thêu nắng", "bóng tre", "bóng phượng" đến "lên bề cao hay đi xuống bề sâu". Những hình ảnh này tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác. Nhân vật trữ tình dường như đang tìm kiếm điều gì đó, nhưng lại không biết mình muốn gì và đi về đâu.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng hình ảnh "một buổi trưa không biết ở nơi nào, như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao, có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ, mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự". Đây là hình ảnh của một buổi trưa yên tĩnh, thanh bình, gợi lên niềm khao khát hạnh phúc, tình yêu. Nhưng đồng thời, nó cũng gợi lên nỗi buồn da diết vì nhân vật trữ tình vẫn chưa tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ,... để tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao. Các hình ảnh trong bài thơ được lựa chọn tinh tế, giàu sức gợi, góp phần thể hiện nội dung tư tưởng của bài thơ.
Nhìn chung, bài thơ Đi giữa đường thơm là một tác phẩm hay, thể hiện tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhân vật trữ tình khi đi trên con đường quen thuộc. Bài thơ mang đậm chất trữ tình, lãng mạn, đồng thời cũng ẩn chứa những suy tư, trăn trở về cuộc đời.