câu 1: Nhân vật trữ tình trong đoạn trích trên là Thúy Kiều. Những chi tiết cho thấy tình cảnh của nàng trong đoạn trích: - Bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích, nơi hoang vắng và cô đơn. - Nàng nhớ về Kim Trọng và cha mẹ, thể hiện nỗi buồn và sự lo lắng.
câu 2: Câu thơ "Khi sao phong gấm rủ là giờ sao tan tác như hoa giữa đường" sử dụng biện pháp tu từ so sánh. Tác giả đã so sánh cuộc đời Kiều với một bông hoa giữa đường. Bông hoa này đẹp đẽ, rực rỡ nhưng lại bị giẫm đạp, tàn phá bởi những kẻ vô tâm. So sánh này thể hiện sự bất hạnh, bi thương của Kiều. Nàng vốn là một người con gái xinh đẹp, tài năng, được yêu chiều, nhưng nay lại phải chịu cảnh lưu lạc, bần cùng, không còn gì cả. Cuộc đời nàng giống như một bông hoa đẹp đẽ nhưng lại bị vứt bỏ, lãng quên giữa đường đời đầy rẫy những cạm bẫy, hiểm nguy. Biện pháp tu từ so sánh đã góp phần làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ. Nó khiến cho hình ảnh Kiều trở nên sinh động, cụ thể hơn, đồng thời cũng khơi gợi lòng thương cảm của người đọc đối với số phận bất hạnh của nàng.
câu 3: Hai câu thơ trên được trích trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du. Câu thơ thể hiện sự tương đồng giữa tâm trạng của nhân vật và hoàn cảnh xung quanh. Khi con người buồn bã, cô đơn thì mọi thứ xung quanh cũng trở nên u ám, không còn tươi đẹp nữa.
câu 4: - Nội dung: Đoạn thơ thể hiện tâm trạng cô đơn, buồn tủi của Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích. Nàng nhớ về quá khứ hạnh phúc bên gia đình, người thân; nàng lo lắng cho tương lai bất định phía trước. Đồng thời, đoạn thơ cũng thể hiện tài năng miêu tả tâm lí nhân vật của Nguyễn Du. Ông đã sử dụng những hình ảnh ẩn dụ, so sánh, điệp ngữ,... để khắc họa tâm trạng của Thúy Kiều một cách chân thực, sinh động. - Nghệ thuật: + Sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm. + Sử dụng nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, so sánh, điệp ngữ,... + Giọng điệu thơ trầm buồn, da diết.
câu 5: Thông điệp của Nguyễn Du trong đoạn trích trên là sự cô đơn và khao khát tình bạn chân thành. Thúy Kiều đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn, bị giam cầm và không có người thân bên cạnh. Cô cảm thấy cô đơn và nhớ nhà da diết. Trong lúc này, cô mong muốn có được một người bạn tri kỷ để chia sẻ những tâm tư, nỗi lòng của mình. Tuy nhiên, cô nhận ra rằng việc tìm kiếm một người bạn như vậy là rất khó khăn. Đoạn trích thể hiện sự bất lực và tuyệt vọng của Thúy Kiều khi không thể tìm được người hiểu và đồng cảm với mình. Nó cũng phản ánh thực trạng xã hội phong kiến thời bấy giờ, nơi con người phải sống trong cô đơn và thiếu thốn tình cảm.