câu 1: - Dấu hiệu để xác định thể thơ của bài thơ là: Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú đường luật.
câu 2: - Từ ngữ, hình ảnh miêu tả quê hương Sơn Tây trong 04 khổ thơ đầu của bài thơ là: "chiều xanh", "vùng trán em vương trời quê hương", "mắt em dìu dịu buồn tây phương".
câu 3: Câu hỏi tu từ "Bao giờ trở lại Đồng Bương Cấn/ Về Núi Sài Sơn ngắm lúa vàng Sông Đáy?" được Quang Dũng sử dụng để thể hiện nỗi nhớ da diết và mong ước được quay trở lại những địa danh thân thuộc nơi quê nhà. Việc lặp lại câu hỏi như một lời khẳng định sự khắc khoải, day dứt trong tâm hồn tác giả khi phải xa rời mảnh đất yêu dấu. Nỗi nhớ đó không chỉ là nhớ về cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp mà còn là nhớ về những kỷ niệm gắn bó, những tình cảm sâu nặng với quê hương. Câu hỏi tu từ tạo nên một nhịp điệu chậm rãi, trầm lắng, gợi lên cảm giác tiếc nuối, xót xa cho những gì đã qua. Nó khiến người đọc cảm nhận rõ hơn nỗi lòng của người lính xa quê, luôn hướng về cội nguồn, về những giá trị tinh thần thiêng liêng.
câu 4: Sự vận động cảm xúc của nhân vật trữ tình trong bài thơ "Đôi Mắt Người Sơn Tây" là một hành trình đầy phức tạp và sâu sắc. Từ những dòng đầu tiên, tác giả Quang Dũng thể hiện nỗi nhớ da diết về quê hương và những kỷ niệm đẹp đẽ thời tuổi trẻ. Tuy nhiên, khi đối mặt với thực tế khắc nghiệt của cuộc sống, tâm trạng của nhân vật trữ tình dần chuyển sang đau khổ và tiếc nuối. Những câu hỏi về quá khứ, những hình ảnh ám ảnh về chiến tranh và mất mát khiến cho nhân vật trữ tình chìm đắm trong nỗi buồn và cô đơn. Cuối cùng, tác giả tìm kiếm sự an ủi và hy vọng thông qua việc nhắc nhở bản thân về những giá trị tốt đẹp và mong muốn được trở về quê hương. Bài thơ kết thúc bằng lời khẳng định về lòng yêu nước và khát khao hòa bình, tạo nên một cái kết đầy ý nghĩa và sâu lắng.
câu 5: Trong bài thơ "Đôi mắt người Sơn Tây", Quang Dũng đã thể hiện nỗi nhớ nhung da diết và sâu lắng về những kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ. Tác giả sử dụng hình ảnh "đôi mắt" để biểu đạt tâm trạng của mình, tạo nên một bức tranh tinh tế và đầy ý nghĩa. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nơi chứa đựng những ký ức và cảm xúc sâu thẳm nhất. Trong trường hợp này, đôi mắt được miêu tả như một tấm gương phản chiếu những kỷ niệm tươi đẹp về quê hương Sơn Tây. Những kỷ niệm đó có thể là những buổi chiều hoàng hôn trên cánh đồng lúa chín vàng, những đêm trăng sáng lung linh bên bờ sông, hay những khoảnh khắc vui vẻ cùng bạn bè. Tất cả đều được tái hiện qua ánh nhìn của tác giả, khiến cho người đọc cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc của quê hương. Ngoài ra, đôi mắt còn tượng trưng cho sự kết nối giữa con người và thiên nhiên. Ánh nhìn của tác giả hướng về phía xa xăm, nơi mà những ngọn đồi xanh mướt, những dòng suối chảy róc rách, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Điều này gợi lên trong lòng người đọc một cảm giác yên bình và thư thái, như đang đắm chìm trong một thế giới tĩnh lặng và thanh bình. Tóm lại, thông qua việc sử dụng hình ảnh "đôi mắt người Sơn Tây", Quang Dũng đã khéo léo truyền tải những cảm xúc sâu lắng và những kỷ niệm đẹp đẽ về quê hương. Đồng thời, tác phẩm cũng khẳng định vai trò quan trọng của quê hương trong cuộc sống của mỗi người, nơi mà chúng ta luôn tìm kiếm sự an ủi và hạnh phúc.