phần:
: 1. Theo đoạn trích trên, vì sao gia đình của nhân vật tôi phải ăn cháo rau má trộn với muối lạc, ba gạo? 2. Nêu tác dụng của dấu ngoặc kép trong câu: "Đời bà khổ từ lúc lọt lòng cho tới tận về già, khi đã gần bước sang tuổi tám mươi vẫn còn chịu cảnh bần hàn, cơ cực." 3. Từ nội dung đoạn trích, hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ của anh/chị về trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với việc giữ gìn truyền thống dân tộc.
phần:
: . Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên là tự sự. . Trong đoạn trích, nhân vật “tôi” đang kể chuyện về gia đình mình thời thơ ấu. Đó là khoảng thời gian khó khăn, thiếu thốn, vất vả vì đói nghèo. Nhân vật “tôi” đã chứng kiến nhiều nỗi đau, bất hạnh của gia đình, đặc biệt là hình ảnh người bà tần tảo, lam lũ nuôi các cháu khôn lớn. Qua câu chuyện này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tình yêu thương, sự hi sinh thầm lặng của người bà dành cho các cháu. Đồng thời, tác phẩm cũng phản ánh thực trạng xã hội Việt Nam thời kỳ đó, khi nhiều gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. . Chi tiết miêu tả ngoại hình của người bà trong đoạn trích: - Khóc hốc hác. - Da dẻ xuống sắc vàng vọt. Những chi tiết này thể hiện sự vất vả, nhọc nhằn của người bà trong cuộc sống. Bà phải gánh vác trách nhiệm nuôi các cháu, đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách. Tuy nhiên, bà vẫn luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn, giữ vững tinh thần lạc quan, yêu thương các cháu. . Tình cảm của nhân vật “tôi” dành cho người bà được thể hiện qua hành động, lời nói và suy nghĩ. Nhân vật “tôi” thương bà, lo lắng cho bà, muốn giúp đỡ bà. Khi thấy bà vất vả, nhân vật “tôi” đã dặn dò đứa em không được vòi vĩnh, làm nũng bà. Khi gạo trong chum hết sạch, bà phải tất tưởi mang rá sang nhà bên vay gạo, nhân vật “tôi” cũng xót xa, thương bà. Khi bà phải ăn cháo rau má trộn với muối lạc, ba là rau má thái nhỏ, nhân vật “tôi” cũng cảm thấy đắng đót trong lòng. Khi thấy bà thở dài, trằn trọc không ngủ được, nhân vật “tôi” cũng lo lắng, thương bà. Tất cả những hành động, lời nói và suy nghĩ của nhân vật “tôi” đều thể hiện tình cảm yêu thương, kính trọng sâu sắc của nhân vật “tôi” dành cho người bà.
phần:
câu 1: Ngôi kể thứ nhất.
câu 2: 0,5đ - Dấu ... dùng để đánh dấu chỗ trích dẫn bị lược bớt một số đoạn.
câu 3: 1. Truyện kể về cuộc sống của một gia đình nghèo trong thời kì khó khăn. Sự kiện chính là việc người mẹ phải đi làm xa để kiếm tiền nuôi con và gia đình. Người bố ở nhà chăm sóc con cái và lo lắng cho gia đình.
câu 4: Chủ đề của truyện: tình cảm yêu thương, gắn bó giữa những người thân trong gia đình.
câu 5: Câu chuyện trên đã gợi ra bài học về tình yêu thương và sự sẻ chia trong cuộc sống. Tình yêu thương là một giá trị tinh thần vô cùng quý báu của con người. Nó giúp chúng ta gắn kết với nhau, tạo nên những mối quan hệ tốt đẹp và ý nghĩa. Sự sẻ chia là hành động thể hiện tình yêu thương bằng cách giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau khi gặp khó khăn. Khi chúng ta biết yêu thương và sẻ chia, chúng ta sẽ trở thành những người có ích cho xã hội, góp phần xây dựng một cộng đồng văn minh, hạnh phúc. Trong câu chuyện, hình ảnh bà cụ già nghèo khổ, cô đơn, phải sống nhờ vào sự cưu mang của xóm làng đã khiến chúng ta cảm thấy xót xa và thương cảm. Bà cụ không chỉ thiếu thốn về vật chất mà còn thiếu vắng đi tình thân, tình bạn. Tuy nhiên, dù hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng bà cụ vẫn luôn giữ được tấm lòng nhân hậu, vị tha. Bà sẵn sàng nhường nhịn thức ăn cho lũ trẻ mồ côi, mặc dù bản thân đang đói khát. Hành động ấy của bà cụ đã thể hiện rõ nét tình yêu thương và sự sẻ chia đối với những người kém may mắn hơn mình. Từ câu chuyện này, chúng ta có thể rút ra bài học rằng, mỗi người cần biết yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh. Hãy dành thời gian để lắng nghe, thấu hiểu và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Bởi lẽ, khi chúng ta trao đi yêu thương, chúng ta sẽ nhận lại được niềm vui và hạnh phúc.
câu 1: Trong truyện ngắn Mùa giáp hạt của Phan Đức Lộc, nhân vật bà là một người phụ nữ giàu tình yêu thương và sự hy sinh. Bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc gia đình, đặc biệt là những đứa cháu mồ côi cha mẹ. Dù cuộc sống khó khăn, thiếu thốn nhưng bà luôn cố gắng lo lắng cho các cháu có đủ cái ăn, cái mặc. Hình ảnh bà cặm cụi nấu nướng, chắt chiu từng miếng thịt, bát gạo khiến ta cảm nhận được tấm lòng cao quý của người phụ nữ Việt Nam. Không chỉ vậy, bà còn là người rất kiên cường, mạnh mẽ. Trước những thử thách của cuộc sống, bà không hề gục ngã mà luôn tìm cách vượt qua. Bà dạy dỗ các cháu biết trân trọng những gì mình đang có, biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Nhân vật bà trong truyện ngắn Mùa giáp hạt là một biểu tượng đẹp về tình yêu thương, sự hy sinh và sức mạnh của người phụ nữ Việt Nam. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về ý nghĩa của gia đình, tình thân và sự đoàn kết trong cuộc sống.
phần:
câu 2: I. Yêu cầu về kĩ năng: - Nắm vững phương pháp làm bài nghị luận xã hội. Bố cục rõ ràng, lập luận chặt chẽ, diễn đạt lưu loát; không mắc lỗi chính tả, dùng từ và ngữ pháp. - Trình bày mạch lạc, bố cục hợp lí, rõ ràng, không sai lỗi chính tả, dùng từ, đặt câu. II. Yêu cầu về kiến thức: Học sinh có thể trình bày theo nhiều cách khác nhau song cần đảm bảo các ý cơ bản sau: * Giải thích: - Cái tôi là gì? Là sự nhận biết về bản thân mình, ý thức về cá nhân mình, là cái riêng của mỗi con người. - Quá đề cao cái tôi cá nhân là coi trọng lợi ích, suy nghĩ, cảm xúc...của bản thân hơn bất cứ điều gì khác. * Bàn luận: - Biểu hiện của việc quá đề cao cái tôi cá nhân: + Luôn muốn khẳng định mình, luôn muốn người khác công nhận giá trị của mình. + Không lắng nghe góp ý của người khác vì sợ bị ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân. + Chỉ sống cho hiện tại, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của bản thân. + Sống ích kỉ, hẹp hòi, vụ lợi,... - Hậu quả của việc quá đề cao cái tôi cá nhân: + Làm mất đi mối quan hệ tốt đẹp giữa con người với con người. + Gây ra những hậu quả nghiêm trọng đối với cộng đồng, xã hội. - Bài học nhận thức và hành động: + Cần biết tôn trọng cái chung, biết hi sinh cái tôi cá nhân để hướng tới mục tiêu lớn lao hơn. + Biết chia sẻ, giúp đỡ người khác, nhất là những người gặp hoàn cảnh khó khăn. III. BÀI LÀM: Trong cuộc sống, chúng ta thường xuyên phải đối mặt với vô vàn thử thách, gian nan. Để vượt qua nó, đôi khi chúng ta cần phải gạt bỏ cái tôi cá nhân của mình. Vậy thế nào là cái tôi cá nhân? Đó là sự nhận biết về bản thân mình, ý thức về cá nhân mình, là cái riêng của mỗi con người. Và nếu quá đề cao cái tôi cá nhân sẽ gây ra những hậu quả khôn lường. Trước tiên, biểu hiện của việc quá đề cao cái tôi cá nhân là luôn muốn khẳng định mình, luôn muốn người khác công nhận giá trị của mình. Điều này khiến cho con người trở nên tự phụ, kiêu căng, ngạo mạn. Họ luôn cho rằng mình là nhất, là giỏi giang, là số một. Chính vì vậy, họ dễ dàng đánh mất đi những mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh. Thứ hai, người quá đề cao cái tôi cá nhân thường không lắng nghe góp ý của người khác vì sợ bị ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân. Họ luôn cho rằng mình đúng, mình là nhất, là giỏi giang nhất. Vì vậy, họ thường không chấp nhận những lời góp ý, phê bình của người khác. Điều này khiến cho họ trở nên bảo thủ, cố chấp, không chịu thay đổi. Cuối cùng, người quá đề cao cái tôi cá nhân thường chỉ sống cho hiện tại, chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Họ không quan tâm đến những người xung quanh, không quan tâm đến những vấn đề chung của xã hội. Họ chỉ biết sống cho bản thân, cho những lợi ích của bản thân. Đây là một thái độ sống ích kỉ, hẹp hòi, vụ lợi. Hậu quả của việc quá đề cao cái tôi cá nhân là vô cùng nghiêm trọng. Nó làm mất đi mối quan hệ tốt đẹp giữa con người với con người. Khi chúng ta quá đề cao cái tôi cá nhân, chúng ta sẽ không thể hòa nhập với tập thể, không thể gắn bó với những người xung quanh. Chúng ta sẽ trở thành những kẻ cô độc, lẻ loi. Ngoài ra, việc quá đề cao cái tôi cá nhân còn gây ra những hậu quả nghiêm trọng đối với cộng đồng, xã hội. Khi mỗi người chỉ biết sống cho bản thân, không quan tâm đến những người xung quanh, không quan tâm đến những vấn đề chung của xã hội, thì xã hội sẽ trở nên hỗn loạn, bất ổn. Để khắc phục tình trạng này, mỗi người cần có nhận thức đúng đắn về tầm quan trọng của cái tôi cá nhân. Chúng ta cần biết tôn trọng cái chung, biết hi sinh cái tôi cá nhân để hướng tới mục tiêu lớn lao hơn. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần biết chia sẻ, giúp đỡ người khác, nhất là những người gặp hoàn cảnh khó khăn. Mỗi người hãy cùng chung tay xây dựng một xã hội tốt đẹp, nơi mà mọi người đều biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.