Trong cuộc đời này, ai cũng sẽ phải trải qua thời thơ ấu, tuổi trẻ bồng bột rồi trưởng thành hơn theo năm tháng. Và chắc hẳn rằng, ai cũng từng có cho riêng mình một người ông, người bà đáng kính. Ông bà chính là người đã nuôi nấng ta khôn lớn, dạy dỗ ta từ thuở bé. Vì vậy, tình cảm giữa cháu và ông bà luôn thiêng liêng và cao quý nhất.
Trong tác phẩm "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư, nhân vật Dung đã bộc lộ rõ nét tình yêu thương dành cho ông ngoại của mình. Đó là thứ tình cảm vô cùng sâu nặng, chân thành và tha thiết.
Dung là cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được ông ngoại nuôi dưỡng, chăm sóc. Từ nhỏ, Dung đã rất thân thiết với ông ngoại, coi ông như người cha ruột của mình. Cô bé thường xuyên trò chuyện, tâm sự với ông, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Tình cảm của Dung đối với ông ngoại được thể hiện qua nhiều hành động cụ thể. Mỗi ngày, Dung đều thức dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cho ông ngoại. Sau đó, cô bé đưa ông đi dạo quanh xóm làng, ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp. Buổi tối, Dung lại ngồi bên cạnh ông, kể cho ông nghe những câu chuyện thú vị mà cô bé đã gặp trong ngày. Ngoài ra, Dung còn rất quan tâm đến sức khỏe của ông ngoại. Cô bé thường xuyên hỏi han, động viên ông, nhắc nhở ông uống thuốc đúng giờ. Khi thấy ông ngoại ốm đau, Dung rất lo lắng, luôn ở bên cạnh chăm sóc ông. Có thể nói, tình cảm của Dung đối với ông ngoại là một tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao quý. Nó thể hiện tấm lòng hiếu thảo, biết ơn của người cháu đối với ông ngoại. Tình cảm ấy sẽ mãi mãi là nguồn động lực giúp Dung vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Tình cảm gia đình là một thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý. Nó là sợi dây gắn kết các thành viên trong gia đình lại với nhau. Tình cảm ấy cần được gìn giữ và vun đắp bởi mỗi người. Chúng ta hãy trân trọng những giây phút bên gia đình, hãy yêu thương và quan tâm đến những người thân yêu của mình. Bởi vì họ là những người luôn yêu thương, che chở và bảo vệ chúng ta.